Nhật Ký Tình Nhân

Chương 464: Rốt Cuộc Đi Hay Không Đi






Tôi vò đầu bứt tóc, cảm thấy khắp người đau nhức, nhất là tối hôm qua Nhạc Danh nắm lấy cánh tay của tôi khiến chỗ nằm bị đỏ bừng lên.
Vừa nghĩ đến Nhạc Danh, tôi liền nhớ đến lời nói cô ta nói với tôi hôm qua, hình như cô ta còn bảo tôi hôm nay đi gặp cô ta ở Vòng Eo Nhỏ.
Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cứ lắc lắc đầu xuống giường, hôm qua trong tình cảnh đó, cô ta tám phần là đơm điều dựng chuyện, mục đích là muốn tôi hiểu lầm.
Hơn nữa cho dù điều cô ta nói là thật, nhưng chuyện này nếu đã thành sự thật rồi thì cho dù Lục Kính Đình đi cùng với người phụ nữ khác, tôi cũng không thay đổi được gì, biết rồi chỉ khiến cho bản thân càng thêm phiền lòng.
Vì thế tôi có biết chuyện này hay không thì cũng không có khác biệt gì cả.
Nghĩ đến đây, tôi thở dài một tiếng rồi xuống giường đi bế An Hào, tính một chút thì bây giờ An Hào cũng đã được hai tháng rưỡi rồi, vài chục ngày nữa sẽ được một trăm ngày, sắp đến lúc tổ chức tiệc đầy một trăm ngày rồi.
Thời gian thấm thoát trôi đi, An Hào nhà tôi sẽ trưởng thành, có con gái chăm sóc rồi, tôi sẽ không cần phải lo lắng nhiều nữa, có điều người già thường nói, trong sáu tháng đầu, đứa trẻ sẽ tương đối nghe lời, nhưng đợi sau một khoảng thời gian nữa, nó sẽ bắt đầu quậy phá.

Sau khoảng thời gian đó, có lẽ tôi và con gái sẽ bận rộn lắm đây, nghĩ đến lúc đó, tôi đã cảm thấy mệt rồi.


Buổi trưa khi đang ăn cơm, tôi không ngừng nghĩ về chuyện làm tiệc đầy một trăm ngày, nhưng não tôi lại không nghe lời, tôi lại cứ nghĩ về chuyện Nhạc Danh nói hôm qua.

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ rồi, tôi thực sự sẽ không đi đến Vòng Eo Nhỏ sao?
Sau khi phát hiện bản thân có suy nghĩ này, tôi liền lắc lắc đầu, lúc sáng không phải là đã nghĩ kỹ là không đi rồi mà, sao bây giờ lại còn cân nhắc đến vấn đề này nữa?
Ăn cơm xong, tôi chơi cùng An Hào, đôi mắt to tròn của nó tò mò nhìn mọi thứ bên ngoài, tôi nhìn đôi mắt của nó, càng nhìn càng thấy giống Lục Kính Đình, lúc trước khi chị Vu có nói nhưng cô lại không tin, nói rằng mắt của nó giống tôi, bây giờ nhìn lại, e là tôi phải tự vả vào mặt mình rồi.
Giờ giấc sinh hoạt của An Hào rất cố định, một giờ rưỡi nó sẽ đi ngủ, tôi đặt nó xuống giường, nghĩ đến việc ngày mai Lục Kính Đình sẽ trở về nhưng bữa ăn tôi chuẩn bị cho anh ta vẫn còn thiếu một số thứ, tôi liền lái xe đi Vạn Đạt.
Tuy nhiên, trên đường đi đầu óc tôi cứ rối bời, không biết đang nghĩ cái gì, sau khi dừng xe, xuống xe, tôi mới phát hiện tôi đã lái xe đến Vòng Eo Nhỏ.
Tại sao lại thế này...!Tôi đã nghĩ bao nhiêu lần là sẽ không đến Vòng Eo Nhỏ, nhưng tiềm thức lại kiểm soát đầu óc của tôi và đưa tôi đến đây.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ rồi, trái tim tôi lại bắt đầu do dự vì lần lái xe nhầm này.
Rốt cuộc là đi, hay là không đi đây?
Nhạc Danh nói là hai giờ cô ta sẽ đợi tôi ở quán bar của Vòng Eo Nhỏ, hơn nữa cô ta cũng chỉ đợi tôi hai mươi phút thôi, nếu đi bây giờ thì hình như vẫn chưa muộn.

Nghĩ như vậy, tôi liền không khống chế được mà xuống xe, đi về hướng quán bar của Vòng Eo Nhỏ, trong khoảng thời gian này, tôi đã đấu tranh tâm lý không biết bao nhiêu lần nhưng đều kết thúc trong thất bại.
Ngay trong khoảnh khắc tôi sắp bước vào quán bar kia, lý trí của tôi đã ngăn tôi lại, tôi không thể vào trong được.
Nhưng khi tôi vừa quay người chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy giọng nói của Nhạc Danh trầm tĩnh vang lên từ sau lưng tôi.

“Cô Tân, quả nhiên cô rất có hứng thú với chuyện này.” Giọng nói của cô ta không to không nhỏ, vừa vặn truyền đến tại tôi.
Đã bị cô ta nhìn thấy rồi thì muốn đi cũng đi không nổi nữa.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải quay người lại, nhưng không muốn trực tiếp nhìn vào đôi mắt ẩn chứa ý cười của Nhạc Danh, ánh mắt của cô ta nhìn tôi với vẻ chế giễu, sau khi thấy tôi quay người lại thì không nói gì cả mà quay vào quán bar, ngồi vào một chiếc ghế sát bên trong quán.
Bước chân của tôi vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đi vào trong.

Nếu như hôm nay tôi không đi, chuyện này có thể sẽ luẩn quẩn trong đầu tôi không biết đến bao giờ, vì vậy hôm nay tôi phải xem xem, rốt cuộc Nhạc Danh có thể làm ra được trò trống gì.

Bước vào quán bar, tôi ngồi đối diện cô ta, nhìn cô ta, đợi cô ta mở lời trước.
Cô ta đẩy cốc rượu trước mặt sang cho tôi, khỏe miệng mang theo ý cười như có như không, cô ta mở lời trước: “Cô Tần, tôi còn tưởng là hôm nay tôi không đợi được cô cơ đấy, tôi đang định đi về, không ngờ lại gặp được cô, thật là có duyên quá nhỉ”
Cô ta và Kiều Lam không có gì khác biệt cả, nói quá nhiều lời thừa thãi khiến người khác phát sợ, tôi nghe cô ta nói mà có chút bực bội, liền dứt khoát ngắt lời của cô ta rồi thẳng thắn nói: “Tôi nghĩ hôm nay cô Nhạc hẹn tôi ra đây không phải chỉ để nói chuyện phiếm đâu nhỉ? Cô muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Nghe xong lời tôi nói, khóe miệng cô ta lại càng cong lên, ánh mắt cũng bắt đầu tỏ vẻ đắc ý: “Được, nếu cô Tân đã thích thú như vậy thì tôi có nói gì cũng vô dụng thôi...!Hơn nữa tôi cảm thấy cô sẽ không tin những gì tôi đã nói với cô vào ngày hôm qua, vậy nên tôi chỉ có thể cho cô xem một số thứ khiến cho cô tin tôi”
Vừa nói, cô ta liền rút điện thoại từ trong túi ra, ấn một vài cái, một video hiện lên.
Sau đó, cô ta tắt tiếng và đẩy điện thoại đến trước mặt tôi.
Tôi không nhịn được mà nhíu mày, cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình phía trên, vừa nhìn tôi đã choáng váng.

Trong video là Lục Kính Đình và một người phụ nữ khác đang ở trên giường, rõ ràng, ướt át.
Mặc dù tối qua tôi đã nghe Nhạc Danh nói rồi, hôm nay cũng đã nghĩ việc Lục Kính Đình có người phụ nữ khác là chuyện bình thường, nhưng khi một cảnh tượng ướt át như vậy thực sự xuất hiện trước mặt, tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Trong video, Lục Kính Đình nằm trên giường, một người phụ nữ mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm bò lên người anh ta, bàn tay của cô ta không ngừng trêu chọc vùng kín của Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình không những không từ chối, ngược lại lại nằm lấy tay của người phụ nữ kia rồi kéo cô ta lại bên mình, lăn qua đè lại trên giường.
Nhìn thấy hành động đó của anh ta, trái tim tôi run lên, trong đầu tôi chợt nhớ ra rằng vào ngày hôm đó tôi đã gọi video cho anh ta, nhưng anh ta lại không nghe, còn gửi cho tôi một đoạn tin nhắn thoại.

Cuối tin nhắn thoại kia có giọng nói của phụ nữ, lúc trước tôi còn tưởng rằng giọng nói đó là giọng của nữ nghị viên trong lúc anh ta đang họp, có điều bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy giọng nói đó là tiếng rên rỉ của một người phụ nữ.
Cũng khó trách Lục Kính Đình lại không nghe điện thoại của tôi, anh ta đang bận ở bên cạnh người phụ nữ kia, làm gì có thời gian nói chuyện với tôi chứ?
Hơn nữa, chuyến đi châu Úc lần này của anh ta rất bất ngờ, tôi căn bản không nghĩ đến có thể có chuyện gì mà phải cần anh ta ra nước ngoài xử lý, nhưng sau khi xem video này, cộng thêm lời nói ngày hôm qua của Nhạc Danh, tôi cũng gần như hiểu được anh ta không đi công tác, căn bản là ra nước ngoài để ở bên cạnh người phụ nữ ý rồi.
Tôi còn nghĩ vu vơ rằng, sao lại không khống chế được đầu óc của mình, có lẽ đây chính là bản tính của những người phụ nữ.

“Thế nào? Bây giờ tin lời tôi nói rồi chứ?” Tôi đang thất thần, Nhạc Danh liền trực tiếp cầm lấy điện thoại từ trong tay tôi, cười lạnh nói.

“Như vậy thì sao?” Trước mặt cô ta, tôi vẫn giả vờ bày ra bộ dạng không chút quan tâm, nhún vai nói: “Ba chữ "cậu ba Lục” này cũng đã định sẵn cả đời anh ta không chỉ có một người phụ nữ, cho dù cô không nói thì tôi cũng biết rõ mồn một anh ca có người phụ nữ khác rồi.”
Tuy ngoài mặt nói như vậy, nhưng trong lòng tôi sớm đã rối bời rồi, làm gì có người phụ nữ nào lại không muốn người đàn ông của mình sẽ chỉ yêu mình cả đời chứ? Cho dù là một người phụ nữ như tôi cũng luôn khao khát được yêu.

“Thật sao?” Nhạc Danh nhưởng mày, rõ ràng cô ta không hề tin lời tôi nói: “Cô thật sự không quan tâm sao? Nếu như cô không quan tâm thì hôm nay sao cô lại đến đây tìm tôi?”.