Nhật Ký Tình Nhân

Chương 457: Cùng Chết Đi






Nhìn mặt nước, lòng tôi rất loạn, máu không ngừng dồn lên đại não, tinh thần căng thẳng, vô cùng khó chịu.
Hình ảnh Đinh Thành và Chu Phong đánh nhau cứ hiện lên trước mắt tôi.

Dù không muốn nghĩ tới, nhưng tôi lại không thể khống chế đầu óc của chính mình.

Không biết qua bao lâu, Lục Kính Đình và Dương Quốc
Hưng mới cùng nhau lên bờ, tôi tranh thủ thời gian phủ áo khoác lên người họ, rồi hỏi: “Đinh Thành đâu rồi?”
Nhưng, họ giống như không nghe thấy tôi hỏi.

Đôi mắt cứ nhìn về phía mặt nước.

Tôi nhìn về phía Lục Kính Đình nhưng ánh mắt của anh rất kỳ lạ, giống như đã nhìn thấy một chuyện gì đó rất kinh khủng.

“Đinh Thành sao rồi?” Trong nháy mắt, lòng tôi như bị thắt chặt lại, tay nắm thật chặt cánh tay của Lục Kính Đình, trái tim cũng đập liên hồi, sợ rằng anh sẽ nói ra kết quả xấu nhất.
Lục Kính Đình vẫn không nói chuyện, dùng khăn lau tóc, biểu cảm nghiêm nghị.

Trong suốt khoảng thời gian này, anh không nói một lời nào VỚI CÔ.
Cuối cùng, Dương Quốc Hưng mở miệng: "Không có Đinh Thành.
Lúc lời nói của anh ấy phát ra cũng là lúc tôi mà cảm thấy như có chiếc búa đánh vào đỉnh đầu của mình.

Anh ấy nói không có Đinh Thành sao? “Cái gì?” Tôi không dám tin, lui về sau một bước, có phải không có cái mà tôi nghĩ đến không?
Dương Quốc Hưng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái, rồi quay người nhìn về phía biển cả, tựa như không còn gì muốn nói với tôi nữa.
Không ai nói chuyện khiến không gian trở nên rất yên tĩnh.

Giờ phút này, đầu óc tôi trống rỗng, nghĩ lại khoảnh khắc Chu Phong đâm Đinh Thành một nhát, thì trái tim không ngừng run rẩy.
Nếu như tôi sớm phát hiện ra, thì có phải kết quả bây giờ sẽ khác không?
Hơn nữa, cứ coi như Đinh Thành bị Chu Phong đâm một nhát không đi lên, vậy Chu Phong đi đâu rồi? Sao anh ta cũng không đi lên?
Phải qua mấy ngày sau, tôi nghe được Lục Kính Đình và Hồng Liên nói chuyện với nhau nên mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Lúc Đinh Thành bể tôi đi, chính là do anh đã dự định muốn đánh nhau với Chu Phong.

Chỉ là không ngờ, bọn họ lại đi ra biển.

Khi hai người đang đánh nhau, Chu Phong lại bất ngờ lại dao ra đâm vào ngực của Đinh Thành.


Thật ra khi đó đám người Lục Kính Đình đã bơi đến chỗ anh, nhưng Đinh Thành lại gắng sức mà đẩy bọn họ ra, dùng chân kẹp lấy Chu Phong, rồi cùng anh ta chìm xuống biển.
Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, Chu Phong lại bị Đinh Thành dùng cách tự sát này mà giải quyết hết tất cả.
Đối với giải pháp này, chính là cả hai cùng chết với nhau.
Tôi chỉ từng nhìn thấy kịch bản này xuất hiện ở trên TV, chứ không nghĩ, nó sẽ xảy ra ở ngay bên cạnh tôi.

“Trở về thôi.

Qua một lúc, Lục Kính Đình mới mở miệng nói, anh nhẹ nhàng ôm lấy vai của tôi, dìu tôi đi tới bên xe.

Chúng tôi vì Đinh Thành mà buồn bã, trầm lắng mấy ngày nay.

Hơn nữa chúng tôi vẫn không biết rốt cuộc người của Chu Phong ở đầu đường lên núi đã biến mất đi đâu?
Khi chúng tôi đang chuẩn bị lên xe, thì một chiếc xe khác đi tới.

Tôi phản xạ có điều kiện nhìn sang, thì thấy Tôn Ly từ trên xe chạy xuống.
Có vẻ như cô ấy đã nghe ngóng được tin tức gì đó, nên mới trực tiếp chạy tới, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, vẫn là bộ váy thân hoa lộng lẫy kia.
Tôn Ly vừa xuống xe đã nắm lấy tay của một tên thuộc hạ dưới trướng Chu Phong: “Chu Phong đâu? Anh ấy đâu rồi?” “Chị Tôn.” Tên thuộc hạ kia nhìn cô ấy một cái, rồi cúi đầu xuống, ý tứ thể hiện rất rõ ràng.

“Có ý gì vậy? Chu Phong đã xảy ra chuyện rồi sao?” Tôn Ly kích động ngay lập tức, túm lấy áo của tên thuộc hạ: “Làm sao lại thành ra như vậy? Các người làm việc thế nào vậy? Các người là một đám phế vật”
Phản ứng của cô ấy còn dữ dội hơn so Hồng Liên.

Dù sao không có anh ta, cô ấy coi như là đã mất đi hết tất cả.

“Chị Tôn, chị bình tĩnh một chút.

Tên thuộc hạ hơi mất kiến mất, nói với cô ấy.

“Cậu nói tôi phải bình tĩnh thế nào hả? Đám rác rưởi nhà các cậu bảo tôi phải tỉnh táo thế nào đây?” Tôn Ly không còn tỉnh táo, tát vào mặt của tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ bị tát một cái, lông mày nhíu lại, tay nắm chặt lại thành đấm như muốn nói gì đó để Tôn Ly bình tĩnh lại, nhưng Tôn Ly không cho cậu ta cơ hội, lại đưa tay về phía cậu ta.
Tên thuộc hạ kia bị cô ấy tát một cái nên đã hoàn toàn tức giận, đẩy cô ấy ra.

Tôn Ly bị cậu ta đẩy, có chút mơ hồ, định tiếp tục đánh cậu, nhưng không ngờ cô ấy lại bị cậu đẩy ngã xuống đất.

Thấy cảnh tượng này, tôi nhịn không được mà hít một hơi khí lạnh.

Bây giờ, Chu Phong đã rơi xuống biển, có thể nói là Tôn Ly đã không còn chỗ dựa để đám thuộc hạ của Chu Phong phải nghe lời cô ấy.

Nếu cô ấy cứ đối chọi với đảm thuộc hạ ấy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

“Cậu! Cậu dám đối xử với tôi như vậy sao? Tôi chính là bà Chu tương lai của các cậu đó.

Tôn Ly tức giận nói, tay không ngừng run rẩy chỉ vào đám thuộc hạ.

“Bà Chu? Hiện tại Chu Phong còn sống hay đã chết, chúng tôi còn chưa biết, làm gì có thời gian mà lo cho bà Chu cơ chứ?” Tên thuộc hạ kia kéo cô ấy đứng lên rồi lại tát cô ấy một cái, giống như cậu ta đã phải chịu đựng cô ấy rất nhiều, bây giờ nhân cơ hội này trút hết ra ngoài.
Tôn Ly bị cậu ta đánh, có chút mờ mịt, sau đó thì trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Cô ấy chật vật giống như lần đầu tiên gặp tôi vậy.
Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, tôi nhìn thì thấy đó là đội cứu viện tới.
Có vẻ như đám thuộc hạ kia đã gọi đội cứu viện tới để kiểm tra.
Lục Kính Đình nhìn tôi ra hiệu, chờ đội cứu viện lục soát xong rồi sẽ đi về.
Lúc nãy, Lục Kính Đình cùng Dương Quốc Hưng và người của bọn họ đã tìm qua một lần, không phát hiện được gì, không biết, lần này, đội tìm kiếm cứu nạn có thể tìm thấy gì không.
Nhưng chúng tôi còn chưa kịp đi tới mép bờ biển, thì tiếng một người ngã xuống mặt đất đã vang lên rồi.

Tôi vừa quay đầu lại xem, thấy Dương Quốc Hưng đang nằm trên mặt đất.
Mặt mũi tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, dáng vẻ thống khổ, lại thêm cơ thể và tóc đang ẩm ướt cho nên anh nhìn rất khủng khiếp, chật vật.
Trong khi tôi còn đang cảm thấy mông lung, thì Lục Kính Đình đã chạy tới bên cạnh anh ấy.

“Nhanh, đưa đến anh ấy tới bệnh viện.

Giọng nói của
Lục Kính Đình vang lên đã kéo tôi trở về hiện thực.

Tôi tranh thủ thời gian, luống cuống tay chân tới đỡ Dương
Quốc Hưng.
Trên đường tới bệnh viện, trong đầu tôi đều là hình ảnh của Dương Quốc Hưng lúc nãy.


Trước đó, mặt anh ấy đã tái nhợt, lại còn thường xuyên họ khan.

Nếu tôi để ý đến anh ấy, thì nhất định sẽ không để anh ấy xuống biển.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra nhanh mắt của Dương Quốc Hưng, rồi đẩy vào phòng cấp cứu.

Nhưng rất nhanh, họ lại đưa anh ấy lên phòng giải phẫu.
Nhìn dáng vẻ hôn mê của anh ấy, tôi liền chạy đến hỏi một cô ý tả: “Anh ấy sao rồi? Tại sao lại phải đến phòng giải phẫu ?” “Gan bị tổn thương, xương sườn bị gãy” Nữ y tá vội vàng đẩy Dương Quốc Hưng vào phòng giải phẫu, không có chút thời gian dư thừa nào để quay đầu nói tiếp.

“Sao lại thế chứ?” Tôi sửng sốt một chút, không dám tin những gì cô ấy nói.

Có thể Dương Quốc Hưng bị gãy xương sườn khi đụng phải đá ngầm ở dưới biển, nhưng tại sao gan lại bị tổn thương chứ?
Đến cửa phòng giải phẫu, Lục Kính Đình ôm tôi đứng đợi ở trên hành lang.

Tôi ngẩng đầu lên hỏi anh: “Tại sao gan của Dương Quốc Hưng lại bị tổn thương thế?"
Dù hôm nay cơ thể của Dương Quốc Hưng có chút suy yếu, nhưng không thể làm tổn thương đến tình trạng của gan được.
Không biết vì sao, nhưng trong đầu tôi lại nhớ đến lời nói của Nhạc Danh khi Dương Quốc Hưng còn nằm viện trước đó, cô ấy nói Lục Kính Đình đang cố gắng che giấu, không cho tôi biết điều gì đó.

Cho nên tôi cảm thấy chắc chắn chuyện này có liên quan tới tôi.

“Trước kia, anh ấy vì chuyện tình cảm mà uống khá rượu, từ đó mà gan cũng bị tổn thương theo” Lục Kính Đình cau mày, nhìn về phía phòng giải phẫu nói.

“Thật sao?” Tôi không tin, hỏi lại.

Anh còn chưa trả lời tôi thì giọng nói của ông Dương đã xuất hiện ở bên tại của tôi: “Sao rồi? Vẫn còn ổn chứ?” “Hiện tại vẫn chưa biết được, mới vào phòng thôi ông a” Lục Kính Đình đáp “Chắc là anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

“Quốc Hưng mới đi vào sao? Có phải là vì gan không?” Bà Dương không giữ được bình tĩnh giống ông Dương, vội vàng hỏi.
Ông Dương vỗ vỗ lưng bà nói: “Không xảy ra chuyện gì đâu.

Nó nhất định sẽ khỏe lại thôi.

Đừng lo lắng.
Bà Dương dù nhẹ gật đầu, nhưng cô vẫn rất lo lắng, cứ đi dọc hành lang, không chịu ngồi xuống.

Dù thiên hạ có nói gì, thì cô cũng rất lo cho con trai của mình.

“Ông Dương, gan của Dương Quốc Hưng là bệnh cũ tái phát sao?” Vừa rồi bà Dương đã nhắc đến vấn đề này, chứng tỏ ông Dương cũng đã biết chân tướng sự việc.

Tôi không quá tin tưởng Lục Kính Đình nên mới dứt khoát hỏi ông Dương.


“Cái này...!đúng là bệnh cũ tái phát.” Ông trả lời, nhưng con mắt của ông lại không dám nhìn qua Lục Kính Đình.
Nhưng chính vì cái nhìn này, tôi lại càng khẳng định họ đang giấu diếm tôi chuyện gì đó.

“Cái này, chuyện này xảy ra khi nào vậy a?” Tôi tiếp tục hỏi, Nếu hôm nay không làm rõ chuyện này, tôi sợ đêm nay mình sẽ không ngủ ngon được.

“Cái này...!là do nó khi còn bé bị.” Ông Dương lại liếc mắt nhìn Lục Kính Đình “Khi đó con còn nhỏ, không biết được những chuyện này đâu.

“Mọi người gạt con” Nghe ông nói xong, tôi có chút kích động, trực tiếp nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao phải giấu diếm con?” “Ái Phương, em bình tĩnh lại đi, Dương Quốc Hưng còn đang ở trong kia đó” Lục Kính Đình sải chân bước qua, ôm tôi vào ngực.

“Làm sao em tỉnh táo được? Gan của anh ấy bị tổn thương có phải là liên quan đến em đúng không?” Tôi có chút run rẩy, chủ yếu là vì biết chuyện có liên quan đến mình.
Trước khi tôi sinh An Hào, anh ấy vẫn còn rất khỏe mạnh.

Nhưng sau khi sinh An Hào, tôi không có gặp anh ấy trong một khoảng thời gian dài.

Nhạc Danh nói anh ấy phải nhập viện, hơn nữa, tôi cũng nghe trộm được Lục Kính Đình nói với ông Dương là cơ thể Dương Quốc Hưng có vấn đề.
Một điều quan trọng nữa là, có một lần khi tôi còn đang mơ mơ màng màng, Lục Kính Đình có ra ngoài nghe điện thoại nhưng lại không khóa kín cửa.

Khi đó hình như anh có nhắc đến chuyện Dương Quốc Hưng truyền máu cho tôi.

Lúc đó tôi nửa mê nửa tỉnh, nên cứ nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Bây giờ xem ra chuyện đó không còn là giấc mộng nữa, bởi đó chính là sự thật.
Lục Kính Đình không nói gì, chỉ ôm tôi thật chặt trong lồng ngực.

Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng: “Không phải đầu, Ái Phương, em bình tĩnh một chút.

“Có phải anh ấy truyền máu cho em không?” Khi câu nói này được nói ra, chính tôi cũng có chút không tin được bản thân sẽ dùng loại ngữ khí lạnh nhạt này để nói nói chuyện.

“Đứa nhỏ này, có một số chuyện con không biết mới là tốt nhất” Bà Dương vẫn luôn lo lắng cho Dương Quốc Hưng bỗng mở miệng nói.
Tôi hoàn toàn không nghe những gì bà ấy nói, liền đẩy Lục Kính Đình ra: “Nói cho em biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nếu anh không nói, em sẽ tự nghĩ cách để biết được mọi chuyện, dù sao thì Nhạc Danh cũng biết chuyện này."
Lục Kính Đình trầm mặc một chút, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Em có cùng nhóm máu với anh ấy.
Từ lời Lục Kính Đình nói, tôi biết được đại khái là hiện tại cơ thể của Dương Quốc Hưng suy yếu như thế nào, rất cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vào hôm sinh An Hào, tôi bị xuất huyết rất nhiều, cần phải truyền máu, nhưng lượng máu dự trữ của bệnh viện không đủ, mà máu từ bệnh viện khác chuyển tới lại không kịp nên Dương Quốc Hưng, thân là anh trai tôi, đã truyền máu cho tôi.
Nhưng ngày đó, tình hình quá nguy cấp, Dương Quốc Hưng đã phải truyền cho tôi rất nhiều máu.

Do đó mà gan của anh cũng bị tổn hại.
Sau khi nghe xong, tim của tôi khó chịu đến nỗi miệng tôi há to ra nhưng chính mình lại không biết phải nói gì..