Nhật Ký Tình Nhân

Chương 452: Rời Đi






“Ông đ�
Về cơ bản chính là thấy được Vu Hồng Liên cùng với một người ngoại quốc đang đứng sát vào nhau, nên Đinh Thành ghen, hai người cãi nhau, cuối cùng Đinh Thành hoài nghi Vu Hồng Liên trong thời giAn Hành ta ở tù, ngoại tình ở ngoài..., sau đó vung tay.
Nghe xong lời nói của cô, da đầu tôi như bị kéo căng, chỉ cảm thấy dường như tim của mình đang bị một thứ gì đó đè lên, như thế nào cũng không thở được.
Hồi trước tôi có nghe qua, bởi vì Đinh Thành đánh chìm tàu tuần tra của cảnh sát, nên bị đưa vào tù, đứa con và nghề nghiệp đều là do một thân người phụ nữ kiên cường là Vu Hồng Liên chống đỡ, bây giờ anh ta lại vì một việc nhỏ như thế này để đánh cô, tôi thật sự không dám nghĩ đến, hiện giờ trong lòng cô ấy có bao nhiêu sự tuyệt vọng.
Tôi cũng không biết Đinh Thành, nhưng nếu nhìn vào khuôn mặt, hoàn toàn không thể nhìn ra được anh ta là một người như vậy.

“Vậy cô tính như thế nào bây giờ.


Tôi cũng bất đắc dĩ hỏi, nói đến đây, đây vẫn là chuyện nhà của người ta, tôi cũng không thể nào quản nhiều được, còn phải do quyết định của cô ấy nữa.

“Xuất viện thì lập tức ly hôn! Vu Hồng Liên nói xong rõ ràng, thì nói bản thân cô đã mệt lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi, còn đặc biệt dặn rằng đừng để cho Đinh Thành đi vào.
Tôi không nói gì cả, chỉ giúp cô ấy vén lại chăn rồi đi ra.

Tôi vừa đi ra, Đinh Thành nhanh chóng đi lên, hỏi tình hình bên trong thế nào rồi, tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái nói: “Hồng Liên nói cô ấy không muốn gặp anh
Tay Đinh Thành đã đặt ở trên tay cửa lập tức hạ xuống, xoay người đi ra hành lang, yên lặng hút từng điều thuốc.

Chúng tôi ngây người ở lại bệnh viện một lát, mới đi về nhà, trước lúc chúng tôi rời đi, Vu Thanh Thư nhìn đến đỏ cả mắt, cảnh cáo Đinh Thành một cái rồi mới rời đi.
Trên xe, tôi và Lục Kính Đình trầm lặng nửa đoạn đường, tôi nhịn không được mới mở miệng nói: “Trước kia Đinh Thành thường xuyên bạo hành Hồng Liên hay sao?” “Ừ.” Lục Kính Đình gật đầu, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Tại sao cô ấy vẫn cứ chịu đựng, tại sao khi có bất hoà rồi thì không ly hôn đi.

Tôi lại hỏi tiếp, dù sao nếu tôi gặp phải loại tình huống này, đã sớm rời khỏi tên đàn ông kia rồi, tuyệt đối sẽ không cho anh ta cơ hội đánh lần thứ hai.


“Em không biết đâu, cô ấy thương anh ta rất nhiều.

Sau khi Lục Kính Đình nói ra những lời này, rút ra một điều thuốc, hít thật sâu một hơi.
Rồi sau đó, tôi hỏi lại hỏi anh nữa, nhưng anh không trả lời.

Tôi thở dài một hơi, trong lòng đều không phải là loại cảm giác này, phải là thương anh ta lắm, thì mới có thể hết lần này đến lần khác chịu đựng như vậy.
Sau khi về đến nhà, An Hào đã đi ngủ từ sớm rồi, tôi qua xem thằng bé một chút, lại hút thêm một ít sữa mẹ bỏ vào trong túi, không biết vì sao, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được trong thời gian bộn bề với nhiều công việc như thế này, An Hào càng ngày càng phát triển về thể chất, ăn nhiều hơn, nếu như mình không đủ sữa, chỉ sợ là thằng bé ăn không đủ no.
Vào lúc tôi làm những việc này, toàn bộ quá trình Lục Kính Đình đều đi theo tôi, tôi vừa mới chuẩn bị đi tắm rửa thì đã bị Lục Kính Đình ngồi ở cuối bàn ôm trở về phòng ngú.
Anh dán môi vào tôi lúc vừa mới nằm trên giường, thế nhưng đối với tôi mà nói hôm nay thực sự không có hứng thú nên trực tiếp đẩy anh ra.

Lục Kính Đình không nói gì cả, khẽ thở dài bên tại tôi, rồi từ phía sau ôm tôi vào lòng ngực.

Cả đêm tôi chỉ cảm thấy trong lòng cực kì buồn, tỉnh dậy vài lần rồi sau đó mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi tôi vừa mơ màng tỉnh dậy, đã là giữa trưa của hôm sau rồi, tôi nhắm mắt lại sờ soạng ở phía sau một chút, thì thấy trống rỗng.
Chắc có lẽ Lục Kính Đình đã vội vàng ra khỏi nhà có việc, tôi ngáp một cái, ngồi dậy.

Sửng sốt trong chốc lát, ý thức mới dần dần tỉnh lại, không đợi tôi xuống giường, đã chợt nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Quyền Mai.

“Chị Phương, cả người của An Hào nóng quá, thằng bé phát sốt rồi.”.