Nhật Ký Tình Nhân

Chương 441: Gặp Mặt Không Biết






"Linh con không biết mẹ sao?" Sau đó bà ấy không đợi tôi nói chuyện tiếp thì đi đến.

Tôi không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy xấu hổ, tiếng khóc của An Hào càng lúc càng lớn, tôi chỉ có thể nhìn bà Dương ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng dỗ đứa bé.

Nhưng tôi càng dỗ, nó càng khóc lớn hơn, hoàn toàn không nể mặt tôi.

Ngay trước mặt bà Dương tôi có chút khẩn trương, càng trở nên luống cuống tay ch�
Nói xong câu đó, bên kia liền dập máy, lúc đầu tôi cũng không muốn đi, thế nhưng mà nhắc đến ba chữ Lục Kính Đình này đã thành công khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi.

Liên quan tới Lục Kính Đình thì có phát hiện gì quan trọng chứ? Không biết vì cái gì, tôi không hiểu sao cứ nghĩ đến người phụ nữ trong tấm ảnh kia, có liên quan gì tới cô ta chứ?

Tôi cứ như vậy xoắn xuýt đến tận trưa, lúc tối, vẫn không thể nào ngăn chặn được sự hiếu kỳ trong lòng, mặc một chiếc áo khoác màu đen, rồi đi ra cửa.

Tôi gọi một chiếc taxi, đi tới hội trường Kim Minh.

Trên đường sẽ đi ngang qua nhà cũ của tôi và Lục Kính Đình, tôi theo bản năng nhìn thoáng qua trong nhà, bên trong thế mà vẫn sáng đèn.

Tôi nhíu mày, bảo lái xe dừng xe, vừa mới chuẩn bị xuống xe đi xem xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một người phụ nữ từ trong nhà đi ra.

Tôi cau mày, ngẩng đầu đi gặp cô ta, ngay khoảnh khắc nhìn rõ mặt của cô ta, tôi sững sờ ngay tại chỗ.

Cô ta chính là người phụ nữ ở trên tấm ảnh kia.

Trong một nháy mắt, tôi chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng, đầu óc trống rỗng, nhiệt độ trên người như giảm xuống, kéo theo trở nên lạnh buốt, tôi giống như là đặt mình vào băng hàn, bị đông lạnh run lẩy bẩy.

Vì cái gì, tại sao cô ta lại ở chỗ này? Hơn nữa tôi lại vừa mới dọn nhà.

Lục Kính Đình rốt cuộc là tại sao lại làm như thế, anh là đang ám chỉ tôi, người mà anh yêu thực sự đã trở về, muốn để tôi nhường lại vị trí của mình cho cô ta, nhưng tôi đã sinh con của anh, lại không thể không nuôi tôi được nữa? "Thưa cô, hiện tại có thể đi chưa?" Giọng nói của lái xe như chạm vào màng nhĩ của tôi, đánh gãy suy nghĩ của tôi, lúc này tôi mới kịp phản ứng.

"Đi, đi thôi.


" Đầu óc của tôi vẫn có chút choáng váng như cũ, ánh mắt đờ đẫn nhìn thấy người phụ nữ kia lên một chiếc xe, chỉ cảm thấy tất cả chuyện này đều không chân thực.

Tôi phải ngồi rất lâu mới thoát được cảm giác lâng lâng, muốn nhìn một chút trong điện thoại nói liên quan tới Lục Kính Đình rốt cuộc là chuyện quan trọng gì, lại không nghĩ tới, không nhìn còn đỡ, xem rồi thì tôi khó có thể lấy lại tinh thần.

Vẫn là chiếc xe ở trước cửa nhà kia, nó đang ung dung đứng ở phía trước hội trường Kim Minh, nhưng mà lần này xuống xe không phải là người phụ nữ kia, mà là Lục Kính Đình.

Chỉ thấy anh mặc một bộ tây trang lịch sự, đi đến vị trí người phụ nữ kia ngồi, rồi mở cửa xe ra cho cô ta.

Người phụ nữ kia xuống xe, thẹn thùng cười cười với anh, đi theo vịn trên cánh tay anh, cùng anh tiến vào trong hội trường.

Thấy cảnh này, cơ thể của tôi không nhịn được run lên, đôi mắt lại càng chát, ẩn ẩn có cảm giác muốn rơi lệ.

Đây rốt cuộc là sao vậy, làm sao lúc tôi sinh đứa bé, tất cả đều thay đổi.


Lục Kính Đình không cho tôi về căn nhà lúc trước, tham gia tiệc mang theo người khác cũng không phải tôi, đến ngay cả nụ cười trên bức ảnh ngày đó, tôi cũng chưa từng thấy qua.

Đại não không thể khống chế được mà nghĩ đến mẩu tin tôi nhìn thấy ngày ấy, Lục Kính Đình thậm chí còn không muốn giải thích, đại khái chính là chấp nhận rồi đi.

Giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy cả bầu trời đều sập xuống, loại cảm giác này trước nay chưa từng có, tôi cũng không có cách nào hình dung, ngay khi nước mắt sắp rơi xuống, tôi bực mình ra sức dùng tay áo lau khô nước mắt.

Tôi tự giễu cười cười, Lục Kính Đình cũng không phải lần đầu tiên lừa gạt tôi, tính tình của anh cũng thế, chơi chán tôi thì muốn thay mới, đây là chuyện rất bình thường, tôi hẳn là nên hiểu rõ.

.