Nhật Ký Tình Nhân

Chương 437: Hồ Cá Sấu






Tôi vốn dĩ là muốn dùng những lời nói khi nãy để khiến ông Đinh bớt cảnh giác hơn một chút đối với tôi, nhưng tôi lại không ngờ rằng những lời nói của ông ta ngược lại đã thành công khơi dậy sự tò mò của tôi, tôi không hiểu rõ ông ta đang có ý gì.
Người thế thân là có ý gì đây hả? “Đúng vậy, tôi chỉ là một kẻ thế thân mà thôi, vậy nên lần này ông Đinh đã bắt nhầm người rồi.

Đối với ông mà nói thì tôi chẳng có một chút giá trị nào cả.

Trong tình huống như bây giờ thì tôi không có cách nào để tiếp tục suy nghĩ về chuyện cái gì mà thế thân hay không thể thân được nữa.

Mặc kệ ông ta nói gì thì tôi cũng phải thuận theo ý của ông ta mà nói theo, có như vậy thì tôi mới có thể tìm được cơ hội để mà trốn thoát
Ông Đinh có vẻ rất là ngạc nhiên trước câu trả lời này của tôi, ông ta nhướng mày lên một cái và đi về phía cái lông của tôi: "Cô Tân à, lẽ nào cô không cảm thấy hứng thú với vấn đề này hay sao hả?" “Không hứng thú, anh ta là kim chủ của tôi, người phụ nữ của anh ta tôi không có quyền can thiệp vào.

Tôi năm chặt lấy thành của chiếc lồng vì sợ nó sẽ tiếp tục lung lay nữa.

“Nếu đã là như vậy rồi thì tôi sẽ cho cô nghe thêm một chuyện này nữa.

Nói không chừng sau khi nghe xong chuyện này thì cô lại cảm thấy hứng thú hơn thì sao hả?” Sau khi ông Đinh nghe tôi nói xong những lời này thì ông ta cầm lấy một bức ảnh từ đám tay sai đang đứng ở phía sau và đưa nó cho tôi.
Tôi tự nhủ trong lòng rằng không được để ý tới nó, cũng không được nhìn vào nó, nhưng bản tính trời sinh vốn có của phụ nữ cuối cùng cũng đã đánh bại lý trí của tôi.

Tôi liếc nhìn một cái và cuối cùng cũng cầm tấm ảnh đó lên.
Sau khi nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện trong bức ảnh đó thì tôi vừa cảm thấy ngạc nhiên nhưng rồi cũng cảm thấy không có gì đáng để ngạc nhiên cả.
Người phụ nữ này chính là người mà sáng nay tôi đã nhìn thấy ở trong nhà.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng đây là bạn gái cũ của anh, nhưng không ngờ người đó lại là mối tình đầu của anh.

Thảo nào mà cho đến tận bây giờ anh vẫn còn giữ ảnh và thư của cô ta.
Suy cho cùng thì người đàn ông nào cũng có một mối tình đầu khó quên và Lục Kính Đình cũng không phải là người ngoại lệ.
Không hiểu là tại sao nhưng mà bây giờ trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh của Lục Kính Đình và người phụ nữ này quàng vai khoác cổ với nhau.

Những lời nói của ông Đinh cũng liên tục văng vẳng bên tại của tôi.

“Sao rồi hả cô Tân?” Ông Đinh có vẻ rất hài lòng với phản ứng bây giờ của tôi, ông ta cong môi lên và hỏi tôi: “Có phải cô cũng nghĩ rằng bản thân mình và cô ta trông rất giống nhau hay không, đang nghĩ đến việc bản thân mình là thế thân cho cô ta có đúng không hả?"

Mặc dù bản thân tôi không hề muốn thừa nhận một chút nào, nhưng phải thừa nhận rằng lời mà ông Đinh nói quả thật là một cây kim có thể nhìn thấy được máu.
Hơn nữa, đôi mắt của người phụ nữ này thực sự là rất giống với đôi mắt của tôi.

“Sao không nói chuyện tiếp nữa hả?” Ông Đinh thấy tôi im lặng nên lại tiếp tục mở miệng nói.

“Thế cho nên ông Đinh hoàn toàn có thể trực tiếp bắt người phụ nữ này lại, vì người mà Lục Kính Đình thật sự quan tâm chính là cô ta.” Tôi đặt tấm ảnh đó xuống rồi đáp.

Đáp xong rồi thì tôi mới chợt nhận ra rằng trong lời nói của tôi thế mà lại mang theo một chút sự giận dỗi.

"Không, bây giờ Lục Kính Đình vẫn chưa hoàn toàn mất đi hứng thú đối với cô." Ông Đinh cười một cách đầy ranh mãnh: "Tôi tin rằng có cô ở đây làm con mồi thì cậu ta nhất định sẽ đến đây mà thôi."
Khi ông ta còn đang nói thì bên ngoài có một người bước vào và bảo rằng cậu ba nhà họ Lục đã đến rồi.

“Cậu ta làm sao mà tìm đến được đây nhanh đến như vậy được hả?” Ông Đinh vô cùng kinh ngạc.

"Hình như là có ai đó đã dẫn cậu ta đến đây." "Được rồi, tôi biết rồi."
Trong lòng tôi chùng xuống một cái và tim bắt đầu đập loạn xạ cả lên.
Lời nói của ông Đinh còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một tiếng đạp cửa vô cùng mạnh mẽ phát ra, khuôn mặt của Lục Kính Đình cũng xuất hiện ra ngay trước mắt của tôi.

“Ái Phương!” Lục Kính Đình sốt sắng hét lên tên của tôi và trực tiếp đi thẳng tới chỗ của tôi, còn bên cạnh của anh ta chính là Kiều Lam, cô ta đang bị trói chặt lại.
Kiều Lam vừa nhìn thấy ông Đinh thì đôi mắt của cô ta liền trừng to cả lên, trong cổ họng phát ra tiếng ủ ở như thể là đang van xin ông Đinh mau mau cứu cô ta vậy.
Con đường mà Lục Kính Đình bước vào có lẽ là do Kiều Lam đã dẫn anh ta vào.

“Cậu ba nhà họ Lục à, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.” Ông Đinh đứng ngay trước mặt của Lục Kính Đình và mỉa mai cong môi lên.

"Tất cả là nhờ có người bên cạnh của ông Đinh biết cách dẫn đường mà thôi." Lục Kính Đình cười một cách đầy chế nhạo, trong một giây ngắn ngủi đã che đậy được sự lo lắng trong mắt của mình và nói: "Không biết ông Đinh bắt bạn gái của tôi là đang có ý gì vậy hả?"
Ý tứ của Lục Kính Đình đã rất rõ ràng rồi, ý của anh chính là Kiều Lam đã dẫn đường cho anh đến đây.

Không thể không nói rằng lời nói này của anh thật sự rất là lợi hại, trong một phút ngắn ngủi mà thôi thì Kiều Lam đã mất đi sự bảo vệ của ông Đinh rồi.
Nhưng mà cũng ngay vào lúc này, tôi hoàn toàn bị làm cho mơ hồ rồi.
Sự lo lắng mà anh dành cho tôi rốt cuộc là vì tình yêu hay là vì tôi trông giống với người phụ nữ kia.

Tâm tình của người phụ nữ chính là phức tạp.

Mặc dù tôi đã tự nhủ với lòng mình rằng tuyệt đối không thể để những lời nói đó của ông Đinh làm cho suy nghĩ lung tung, nhưng mà tôi không thể kiểm soát được những suy nghĩ lung tung đó trong tâm trí của mình.

"Cũng không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là cậu ba nhà họ Lục đã đánh chìm con tàu của tôi và còn cướp đi hàng của tôi trên đường bộ, thế nên cũng phải dùng một thứ gì đó để đổi lại chứ nhỉ." Ông Đinh nhếch khỏe mỗi lên và đưa mắt liếc nhìn qua Kiều Lam, nhưng ông ta không hề nhắc gì đến chuyện này, ngược lại chuyển thẳng tầm mắt qua nhìn tôi, ý tứ của ông ta đã rất rõ ràng rồi, tôi chính là cái thứ được dùng để trả nợ cho ông ta.

"Lời mà ông Đinh vừa nói thật là nực cười quá đi.

Tôi đã cướp đi hàng của ông từ lúc nào vậy hả?" Lục Kính Đình cười đầy mỉa mai và đáp lại.

"Lô hàng của nhà họ Triệu đó chính là của tôi." Dừng lại một chút rồi ông Đinh nói tiếp: "Cậu ba nhà họ Lục không lẽ nào lại không biết chuyện đó hả?"
Lục Kính Đình cong môi lên và nói: "Cũng chỉ là một tí hàng đó thôi mà ông Đinh lại khua chiêng múa trống lớn đến như vậy rồi, ông cũng có chút quá coi thường tôi rồi đấy!" "Nói đến súng thì ai mà lại không cần đến kia chứ.

Chẳng lẽ cậu ba nhà họ Lục lại không biết đến sự lợi hại của nó, chỉ là một tí hàng này thôi sao? Xem ra là cậu ba nhà họ Lục không hề có ý định trả lại lô hàng đó cho tôi rồi."
Ông Đinh hừ lạnh một tiếng, từ tay của đám tay sai kia lấy ra một cái công tắc và hướng về mặt sàn bên dưới cái lồng của tôi rồi ấn vào một cái.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng và mặt sàn bên dưới của tôi liền tự động mở ra như một cánh cửa bị đẩy ra vậy, và thứ bên dưới cái sàn đó đã hoàn toàn khiến tôi phải đổ mồ hôi lạnh.
Đó chính là một con cá sấu.
Tim của tôi trực tiếp nhảy lên đến tận cổ họng, nhìn con cá sấu bên dưới đang há to mồm ra đó mà chân tôi run bần bật, mông đặt hẳn xuống cả mặt sàn của cái lồng.
Với tư thế ngồi này, chiếc lồng lắc lữ còn nghiêm trọng hơn nữa, như thể hoàn toàn có thể bị rơi xuống ngay bất kỳ lúc nào vậy.

“Ông muốn làm cái gì hả!” Lục Kính Đình cau mày và hướng về phía của ông Đinh mà nói.

"Không làm cái gì cả, chỉ là cảm thấy lời mà cậu ba nhà họ Lục nói đó chỉ là một tí lô hàng mà thôi cũng đúng thật đấy.

Dựa theo lời cậu ba nhà họ Lục mà nói thì sau lưng tôi đây cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, có đáng để cậu ba nhà họ Lục khua chiêng múa trống lớn đến như vậy hay không hả?" Ông Đinh nói xong liền ấn thêm một cái vào cái bộ điều khiển đó.
Thần kinh của tôi cũng theo đó mà căng ra, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng khô nóng, mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng túa ra bên ngoài.
Sau hai ba giây mà ông ta ấn vào cái nút đó thì chiếc lồng cũng theo đó mà đứt một sợi dây xích ra.
Chiếc lồng sắt này được buộc vào trần nhà bằng bốn sợi dây xích, bây giờ đã bị đứt đi một sợi dây xích ra rồi, cái lồng cũng chỉ mới rung động một chút mà thôi, cũng xem như là còn giữ được thăng bằng.


Nhưng nhìn tư thế của ông Đinh thì biết ngay, ông ta không chỉ có ý định làm đứt một sợi dây xích để hù dọa tôi thôi đâu.
Tôi liếc nhìn con cá sấu bên dưới một cái, trong lòng cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Tôi nhắm nghiền mắt lại, dùng hai tay nắm chặt lấy thành lồng.

Tôi không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả bốn sợi dây xích này đều bị đứt đi.

“Tân Ái Phương!” Giọng nói đầy gấp gáp của Lục Kính Đình truyền đến tại của tôi, tôi miễn cưỡng mở mắt ra và nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự lo lắng đó của anh.

“Lục Kính Đình.” Giọng nói của tôi mang theo một chút sự run rẩy.

"Làm sao vậy hả cậu ba? Không phải cũng chỉ là một người phụ nữ thôi hay sao?" Ông Đinh có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Lục Kính Đình, ông ta cong khỏe mỗi lên và lại bấm vào công tắc đó thêm một cái nữa.

Chiếc lồng bị đứt thêm một sợi dây xích thứ hai, cả cái lồng sắt trực tiếp bị trượt về một phía còn lại.

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì cái bụng đã đập thẳng vào thanh sắt của cái lồng, cả người tôi đều nằm úp trên một góc cạnh của cái lồng.
Cú va chạm vừa rồi khiến tôi đau đớn dữ dội, tôi ôm chặt lấy cái bụng và cau chặt mày lại, cả hai đôi chân của tôi đều mềm nhũn cả ra, toàn thân tôi không khống chế được mà run cầm cập cả lên.

Một dòng chất lỏng sền sệt chảy ra từ bụng dưới của tôi, tôi cúi đầu nhìn xuống thì chỉ thấy một màu đỏ chói rực rỡ xuất hiện trên mặt quần.
Tim tôi đau nhói cả lên, đứa bé! "Máu! Đứa bé...!Tôi của lúc này đã không còn nghe rõ được tiếng nói của ông Đinh và Lục Kính Đình nữa, tôi chỉ biết lấy tay ôm chặt lấy bụng của mình, đau đến mức phải co quắp cả người lại.
Trong cơn đau đớn, tôi lại cảm giác thêm được một cú va chạm dữ dội khác nữa, cái lồng cũng chỉ còn sót lại một sợi xích sắt mà thôi.
Còn bên ngoài lồng thì đang vang lên những tiếng đánh nhau vô cùng dữ dội.
Tôi đau đến mức phải rên rỉ cả lên, nắm chặt lấy cái lồng đang không ngừng lắc lư, nó có thể rơi xuống dưới bất kỳ lúc nào, bên dưới là một bầy cá sấu.

Cả cuộc đời này của tôi cũng chưa từng bao giờ phải hoảng sợ đến như vậy.
Không biết là đã qua bao lâu rồi, cũng ngay khi tôi đau đến mức sắp phải ngất đi thì tôi nghe thấy được một tiếng Ái Phương vô cùng rõ ràng, đó là giọng của Lục Kính Đình, mang theo một âm điệu xuyên thấu cả tim gan.

Đây cũng là lần đầu tiên mà tôi nghe thấy được giọng điệu như vậy phát ra từ miệng nói của anh.
Theo sau đó là một cảm giác mất đi trọng lực.
Tôi nằm chặt lấy thanh sắt của cái lồng, con cá sấu đó cách tôi càng ngày càng gần hơn.

Tôi biết rằng sợi dây xích cuối cùng của chiếc lồng sắt này cũng đã bị đứt ra rồi.
Tôi ở bên trong cái lồng sắt cứ như vậy mà bị nhấn chìm xuống, cơn đau cứ thế mà trào ra từ bên trong bụng.

Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ con của tôi sẽ phải chết.

Theo sau âm thanh "tủm" một cái đó, tôi đã hoàn toàn bị nhấn chìm xuống bể cá sấu, hơi thở cũng theo đó mà bị tắc nghẽn hoàn toàn.

Sau vô số lần bị sặc nước thì tôi đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Ngay giây phút tôi bị mất đi ý thức thì tôi dường như lại nghe thấy thêm một tiếng tủm khác nữa.

"Ái Phương...!Ái Phương
Trong bóng tối, tôi chỉ cảm nhận được một giọng nói đang không ngừng gọi tên tôi.

Tôi muốn mở mắt ra nhưng không sao mở ra được, toàn thân tôi đau nhức, nhất là vùng bụng dưới, như thể là đang có một cái gì đó đang không ngừng co bóp, đau đến mức không thể chịu đựng được.
Trước mặt tôi là một mảng tối đen như mực, tôi lần mò xung quanh cái nơi đen tối đó để tìm kiếm nguồn âm thanh phát ra, nhưng tôi lại không thể tìm thấy được nó.
Cũng ngay khi tôi chuẩn bị bỏ cuộc thi khuôn mặt của ông Đinh đột nhiên lóe lên ngay trước mắt của tôi.

Khuôn mặt của ông ta thật đáng sợ, cứ thể không ngừng tiếp cận về phía của tôi, tôi sợ hãi rút lui về phía sau nhưng không ngờ rằng phía sau của tôi lại là một bể cá sấu.
Ông Đinh cứ như vậy mà rượt đuổi theo tôi, tôi không còn quản được đến chuyện đau đớn nữa, điên cuồng chạy dọc theo bể bơi nhưng không ngờ được rằng dưới chân đột nhiên mất đi thăng bằng và cứ thế mà rơi thẳng vào miệng của con cá sấu.
Tôi đột ngột ngồi bật dậy, mở to cả hai mắt ra, không ngừng thở hổn hển, đồng tử co giãn cả ra, mất một hồi lâu sau cũng không thể nào khôi phục lại được.

“Ái Phương” Một giọng nói của phụ nữ vang lên bên tại của tôi, tôi bị giọng nói đó dọa cho nhảy dựng cả lên, vừa đưa mắt nhìn qua thì mới thấy đó chính là chị Vu.

“Đây là mơ hay là hiện thực vậy!” Tôi trực tiếp nắm lấy cánh tay của chị ta và mở miệng hỏi.

“Là hiện thực.

Chị Vu im lặng một hồi và nói.

"Là hiện thực sao?" “Đứa nhỏ, đứa nhỏ!” Sau khi trả lời các câu hỏi của chị Vu được một lúc thì tôi mới dần dần có ý thức trở lại, những ký ức trong cái lồng đó cũng dần dần được khôi phục trở lại, tôi nhớ đến cú va đập mạnh vào cái lồng đó, không khỏi kinh hãi mà hỏi.

“Nhìn xem, em đừng kích động quá, đứa nhỏ không sao cả, chỉ là sinh non nên đang phải ở bên trong lồng ấp mà thôi.

Chị Vu nhìn thấy tôi sắp kích động lên nên liền nhanh chóng ấn vào vai của tôi một cái và nói.

“Không sao đâu Ái Phương, đứa trẻ rất khỏe mạnh”
Giọng nói của Hồng Liên cũng vang lên bên tại của tôi.

"Hồng Liên...!Tôi thì thầm gọi tên của cô ấy: "Tôi muốn đi gặp đứa bé!".