Nhật Ký Tình Nhân

Chương 393: Chuyện Cũ






Vừa rồi lúc ăn cơm còn nghe Ông Dương nói là khi ông còn trẻ ngàn chiến không say, thế mà hôm nay ông uống một chút rượu lại say "Trên đường đi chậm một chút, con trai." Không biết có phải là nguyên nhân do say rượu hay không, Ông Dương nhất quyết đưa chúng tôi đến cửa lớn, nhìn chúng tôi lên xe mới thôi.
Tôi đã không thoải mái như vậy trong một thời gian dài, tối nay có lẽ là ngày tôi cảm thấy an toàn nhất và cũng là ngày mà tôi cảm giác mình sống trong tình yêu nhất.
Trên đường, tôi mới nhắc lại vấn đề vừa hỏi Lục Kính Đình khi rửa tay
Lục Kính Đình vốn không muốn nói, tôi cứ hỏi nên anh ấy mới nói cho tôi biết, Ông Dương vẫn luôn đi theo con đường kinh doanh, cũng là có tiếng tăm trong giới kinh doanh, họ vẫn luôn lan truyền truyền thuyết về ông ấy, khi đó ông ấy có một đứa con gái và một đứa con trai, cuộc sống giàu có hạnh phúc.
Nhưng bởi vì ông Dương có đầu óc kinh doanh, đắc tội với một số người, hơn nữa ông ấy không có thể lực quan hệ gì với bọn xã hội đen, đã bị kẻ thù bắt được, suýt giết chết ông ấy, sau đó không giết được nên mới được thả ra, lúc thả ra, kẻ thù của ông ấy còn tuyên bố với ông ấy sẽ làm cho ông ấy không còn con cháu nối dõi.
Ông Dương vốn không sợ, cho đến khi có một lần Dương Điềm suýt chút nữa bị người ta bắt đi, ông ấy mới ý thức được tình hình nghiêm trọng thế nào, sợ bọn họ thật sự sẽ bắt Dương Điềm và Dương Quốc Hưng, tối hôm đó liền chia tay với hai đứa con rồi đưa ra ngoài.
Nhưng khi đó Dương Quốc Hưng đã hơn mười tuổi, không muốn rời xa cha mẹ, anh nhớ rõ đường chạy về nhà, mà Dương Điềm chỉ mới năm tuổi, ngủ bên đường, biến thành con cái của nhà khác.
Từ đó trở đi, Dương Quốc Hưng đã gặp phải biến đổi tâm lý, cuối cùng đi theo con đường bất chính.
Ông Dương có một thời gian không nhận ra điều này, về sau Dương Quốc Hưng về nước, quan hệ cha con mới dần dần hòa hoãn.
Nhưng Lục Kính Đình còn nói cho tôi biết, thật ra Ông Dương tuy rằng nói không nhận anh ấy, nhưng dù sao cũng là con trai của ông, sở dĩ anh ta ở nước ngoài có thể phát triển thuận lợi như vậy, không thể thiếu sự giúp đỡ âm thầm của ông Dương.

"Là như vậy sao." Tôi gật đầu, rơi vào trầm tư.
Lục Kính Đình ở trước mặt tôi chỉ một cái, tôi mới lấy lại tinh thần: "Sao vậy?” "Không có gì, cảm thấy bộ dạng ngẩn người của em, có chút đáng yêu." Nói xong, Lục Kính Đình trong nháy mắt thu hồi nụ cười trên mặt, giống như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc lái xe.
Tôi hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ Lục Kính Đình nhìn thấy mặt tôi đỏ lại trêu chọc tôi.

Buổi tối về nhà, sau khi tắm xong tôi nằm trên giường lướt vòng tròn bạn bè.
Lướt đi lướt lại một hồi, không biết thế nào lại ngủ thiếp đi, ngày hôm sau thức dậy đã là buổi chiều.
Tôi nhắm mắt mò mẫm khắp nơi, nhưng không thấy Lục Kính Đình, sau khi mở mắt mới phát hiện ra anh ấy đã đi từ lâu rồi.
Nhớ tới tối hôm qua tắm rửa ra nghe anh gọi điện thoại nói lô hàng sắp đến, đoán không chừng anh ấy đã đi xử lý công việc.
Tôi thức dậy ra ngoài ăn trưa, tiện đi siêu thị mua đồ ăn, định đợi buổi tối anh ấy trở về, nấu một bàn thức ăn ngon chờ anh ấy.
Nhưng mà buổi tối anh lại không về nhà.
Tôi có chút hụt hẫng nhìn một bàn thức ăn, nhưng nghĩ đến lúc anh ấy xử lý hàng hóa thường không về nhà, cũng thoải mái, dù sao anh ấy cũng bận rộn.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới chính là, liên tục hai ngày liền, anh ấy cũng không về nhà, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi lại.
Bất đắc dĩ, tôi gọi điện thoại cho Tần Thiên Khải, Tần Thiên Khải chỉ nói gần đây bận rộn, bảo tôi ở nhà ở đừng đi đâu cả.
Nhưng sau khi cúp máy, tôi luôn cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy.
Cho dù anh ấy bận rộn thế nào cũng không thể không trả lời điện thoại của tôi, không trả lời tin nhắn của tôi.

Nghĩ đến đây, tôi không thể nào ở lại nhà được nữa, thay quần áo, đi đón xe đến cảng.
Nhưng tài xế không muốn đưa tôi đi, nói rằng ở cảng gần đây thường không được an toàn lắm.

Nghe điều này, tôi lo lắng hơn, tôi trả gấp đôi số tiền, để anh ấy đưa tôi đi.
Người lái xe nhìn vào tiền tôi đưa, anh ta đồng ý chở tôi, nhưng chỉ đến bên ngoài cảng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim tôi đập loạn nhịp, luôn suy nghĩ về hai chuyện là an ninh của cảng và Lục Kính
Đình.
Anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ.
Sau khi người lái xe đưa tôi đến bên ngoài cảng, thu tiền và vội vã rời đi, tôi đành men theo các cửa hàng dọc theo đường phố để đến cảng.
Còn chưa đi được hai bước, tôi đã nhìn thấy Dương Quốc Hưng và Tần Thiên Khải.
Tôi vội vã đi qua: "Có chuyện gì vậy, gần đây có chuyện gì đã xảy ra ở cảng thế?"
Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới việc tôi sẽ đột nhiên tới đây, họ hoang mang, Dương Quốc Hưng lên tiếng trước, "Tân tiểu thư? Sao cô lại ở đây?” "Tôi đến đây xem sao." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt tôi lại nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Lục Kính Đình.

"Cảng gần đây đã nhập hàng, tương đối bận rộn." Tần Thiên Khải trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, có chút do dự.

"Lục Kính Đình đâu, tại sao tôi không nhìn thấy anh ấy"

Tôi gật đầu.

"Anh ấy..." Dương Quốc Hưng nhíu mày, nhìn Tần Thiên Khải.

"Anh ấy tới rồi." Tần Thiên Khải đột nhiên nói một câu, ánh mắt dừng lại phía sau tôi.

Tôi vội vàng xoay người, liền thấy một chiếc xe màu đen dừng lại phía sau tôi, Lục Kính Đình từ trên xe xuống, đi về phía tôi.

"Sao em lại tới đây, không phải anh đã bảo em ở nhà sao?" Giọng nói của Lục Kính Đình mang theo chút tức giận, dường như còn giấu giếm sự mệt mỏi.
Tôi nhất thời không biết nói gì, khó hiểu, mũi cay cay: "Anh không sao chứ, em nghe nói gần đây cảng có chút hỗn loạn, anh lại không gọi điện thoại cho em, cho nên " "Anh không sao, em mau về nhà đi." Nói xong một câu, Lục Kính Đình nhìn về phía thắng Đen, "Thằng Đen, đưa cô ấy về nhà.

"Em không về!" Tôi phản ánh một cách có điều kiện.
Lục Kính Đình nhíu mày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi: "Em ở đây làm anh thêm rối loạn, mau về nhà đi.” "Không, em không thể đi, anh bắt em đi em cũng sẽ quay lại." Tôi kiên quyết không nhượng bộ, tôi cảm thấy cho dù Lục Kính Đình đưa tôi về nhà, tôi cũng sẽ bởi vì lo lắng chạy ra ngoài, thay vì gây sức ép như vậy, không bằng ở lại đây cùng anh.

"Tân Ái Phương." Lục Kính Đình hạ giọng gọi tên tôi.


"Em cầu xin anh đấy." Dường như tôi sắp khóc đến nơi rôi.
Cuối cùng, Lục Kính Đình thở dài một hơi, ôm lấy bả vai tôi, bất đắc dĩ nói: "Em phải luôn đi theo anh.” "Được." Tôi vội vàng gật đầu, lau giọt nước mắt sắp lăn xuống.
Anh ôm tôi đi về phía Tần Thiên Khải, Tần Thiên Khải mang theo ẩn ý nhìn anh một cái, "Hai người."
Tần Thiên Khải còn chưa nói xong, Lục Kính Đình liền trực tiếp tiếp lời: "Tôi không sao."
Tần Thiên Khải gật đầu, không hỏi gì thêm.
Tôi cực kỳ muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sợ Lục Kính Đình lại nói chuyện đưa tôi về nhà, nên tôi không lên tiếng.
Dù sao, bây giờ anh ấy vẫn đang an toàn bên cạnh tôi.
Rất lâu sau tôi mới biết được, Lục Kính Đình lúc ấy bởi vì bị Chu Phong chặn hàng gây ra hỗn chiến, không cần thận để cho người ta chém một dao, bị đưa đến bệnh viện, hôn mê hai ngày, vừa lúc tôi đến cảng bị thắng Đen nhìn thấy, thằng Đen nói cho Lục Kính Đình, Lục Kính Đình sợ tôi lo lắng, khẩn trương trở về cảng.
Chỉ là anh không nghĩ tới, cho dù ngay cả xông qua mấy cái đèn đỏ cũng chậm hơn tôi vài bước.
Nhưng khi tôi biết chuyện này thì nó cũng đã là chuyện mấy ngày sau, nếu khong thì cũng sẽ không làm loạn nhất định phải đi theo anh.

"Hai ngày nay bên phía Chu Phong còn có động tĩnh gì không?" Lục Kính Đình vừa đi vừa hỏi.

"Ngoại trừ đợt tổn thất hàng hóa lần trước tương đối nghiêm trọng, những thứ khác đều tốt." Dương Quốc Hưng nói.
Nghe xong lời anh ta nói xong, tôi cũng bất ngờ một chút, không kìm được mà hỏi anh ta: "Chu Phong?”.