Nhật Ký Tình Nhân

Chương 386: Cùng Với Đứa Con Của Anh






“Mau, bắt lấy ông ta.

Nhìn thấy cục trưởng Lưu ngã xuống đất, Vu Thanh Thư vội vàng hét lớn.
Ngay sau đó, một nhóm cảnh sát trực tiếp đè cục trưởng Lưu xuống đất, cục trưởng Lưu giằng co một hồi, có lẽ là phát hiện ra bản thân ông ta chạy cũng không thể trốn thoát nên đã giơ tay chịu trới luôn.

"Các người! Các người tính kế được lắm!" Cục trưởng Lưu thở hổn hển và hét vào mặt chúng tôi.

“Cục trưởng Lưu à, nếu đã là ám sát không thành, vậy thì đổi thành quang minh chính đại mà giở trò với ông, ông cảm thấy thế nào hả?” Lục Kính Đình nói nhỏ, rồi nhìn vào đôi mắt của cục trưởng Lưu đầy khiêu khích.

“Lục Kính Đình, mày, con mẹ nó!” Tâm trạng của cục trưởng Lưu như hoàn toàn sụp đổ, ông ta chửi thẳng vào mặt Lục Kính Đình.
Không biết là tại sao, trong lòng tôi đột nhiên bùng lên một cơn tức giận, tôi thả lỏng tay của Lục Kính Đình ra, sau đó đi về phía cục trưởng Lưu.
Cục trưởng Lưu nhìn thấy tôi đi tới thì trừng mắt nhìn tôi: "Cô muốn làm gì hả?"
Tôi không nói gì mà dùng một chân của mình hướng mặt cục trưởng Lưu đá qua, nhưng rồi sau đó tôi vẫn cảm thấy chưa hả giận, cho nên lại đá liên tiếp mấy lần nữa.
Ông ta vừa đau, vừa bị tôi làm cho sợ hãi, run rẩy nói: "Mày, con đĩ, con mẹ nó, mày dừng chân lại cho tao."
Vốn dĩ là tôi đã chuẩn bị quay người rời đi rồi, nhưng mà lại nghe thấy tiếng ông ta mắng, tôi quay đầu lại cho ông ta thêm vài nhát đạp nữa, hôm nay tôi hơi hối hận vì không đi giày cao gót, nếu không thì tôi sẽ phải đá đến khi mặt ông ta biến thành tàn phế mới có thể dừng được.
Cục trưởng Lưu bị tôi đá nên bốn bề trốn tránh, ông ta cũng mất đi cái khí thế ban nãy, tôi nhổ một bãi nước bọt vào ông ta trước khi quay người đi về phía Lục Kính Đình.
Chẳng bao lâu sau Cục trưởng Lưu, người đã bị chúng tôi chế phục đã bị bịt mồm, và sau đó ông ta bị đám cảnh sát áp giải đưa đi.


"Vương Cục, cảm ơn anh, thẻ cảnh sát trả lại cho anh này."
Vu Thanh Thư xé tấm ảnh của mình trên thẻ cảnh sát, bên trong còn có một tấm ảnh của một người đàn ông khác, cô nhìn chằm chằm thẻ cảnh sát một lúc mới đưa cho người đàn ông đó.
Sau đó tôi mới để ý rằng sau lưng Vu Thanh Thư còn có một người đàn ông khác, chính là Vương Cục trong miệng mà cô ấy đang nhắc tới.

“Là tôi nên cảm ơn cô mới đúng chứ, cô đã giúp chúng tôi bắt được con hổ này." Vương Cục sảng khoái mà nở nụ cười: “Trung ương vẫn luôn muốn tìm cách xử lý ông ta, nhưng ông ta che giấu kỹ đến mức không thể tìm ra được chút sơ hở nào.

Hôm nay vừa đúng lúc lại xử lý được ông ta rồi."
Hồ, cũng đã lâu rồi tôi không qua cục thăm hỏi, trùng hợp là hôm nay lại va chạm vào đúng chuyện này.

Vu Thanh Thư ngượng ngùng cười một cái.
Vương Cục nhìn cô rồi đột nhiên nói: "Kỳ thực hôm nay cô đã lập công đấy.

Tôi nói chuyện với cấp trên nhé, để cho cô có thể trở lại vị trí của mình." “Thôi không cần đâu ạ, hiện tại tôi đang làm ăn, tự do quen rồi nên cũng không muốn quay lại ràng buộc nữa.” Vu Thanh Thư từ chối, nhưng tôi nhìn ra được trong mắt cô ấy hiện lên một tia cô đơn.

“Vương Cục, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi ạ.” Khi anh ta đang nói chuyện thì một cảnh sát đến đó và nói với cục trưởng Vương.
Vương Cục gật đầu và ra hiệu rằng anh ta sẽ đi qua ngay lập tức.

"Bên này tôi còn có chuyện nên tôi đi trước nhé.


Tôi sẽ giữ hồ sơ vụ án lại cho cô nhé.

Đợi khi nào cô muốn quay lại thì nhớ nói với tôi nhé." Nói rồi, cục trưởng Vương nhìn sang Lục Kính Đình: "Anh Lục, cảm ơn anh, anh đã giúp chúng tôi một việc lớn như thế này, thật sự là ngại quá, để anh và vợ anh bị sợ hãi rồi.

Chúng tôi sẽ thăm hỏi và đền bù cho anh sau nhé.

" “Không cần đâu, mọi người đều hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.” Lục Kính Đình thẳng thắn và nhanh nhẹn trả lời: “Chỉ là người này là thuộc hạ của tôi, tôi muốn dẫn về rồi tự mình xử lý, không biết ý của cục trưởng Vương thế nào?”
Lục Kính Đình chỉ tay vào mặt của Nghĩa.
Cục trưởng Vương cau mày, cuối cùng thì anh ta cũng từ chối yêu cầu của chúng tôi: "Anh ta cũng là đối tượng có tình có nghĩa, người trong đội cần phải thẩm tra nữa"
Nếu anh ta đã nói như vậy, thì Lục Kính Đình cũng không nói gì nữa, anh bắt tay với cục trưởng Vương.

“Được rồi, thu quân đi.

Đồng thời, Cục trưởng Vương cũng bắt tay với những người khác, sau đó dùng nghi thức kính chào chúng tôi, anh ta nhìn Vu Thanh Thư một cái rồi rời đi.
Sau khi cục trưởng Vương rời đi, Vu Thanh Thư quay người lại, cô ấy che giấu sự cô đơn trong mắt và nở một nụ cười: "Đây là cục trưởng Vương của chi nhánh Trường An, và là thủ trưởng trước của tôi."
Nghe những gì cô ấy nói, tôi không thể không nghĩ đến quá khứ của cô ấy mà Lục Kính Đình đã nói với tôi, thảo nào cô ấy buồn rầu thế.
Suy cho cùng, cô ấy đã mơ ước trở thành một cảnh sát từ khi còn nhỏ, nhưng vì nhiều thứ khác nhau, cô ấy mới cùng với đồng hành cùng với cái nghề xa lạ này.

Tôi chẳng có cách nào hiểu được việc mất đi ước mơ và tình yêu có thể ảnh hưởng đến một người như thế nào.

Có thể lúc đầu Vu Thanh Thư cũng chỉ là một cô bé, nhưng cuộc sống sau này đã buộc cô ấy phải trở thành người như bây giờ.
Khi tôi đang suy nghĩ, Vu Thanh Thư lại lên tiếng: "Thật lòng xin lỗi, bên chúng ta đến trễ một chút bởi vì vấn đề định vị."
Lục Kính Đình lắc đầu, anh đưa ra một câu hỏi không liên quan: "Bây giờ cô còn muốn làm cảnh sát không?"
Vu Thanh Thư không có trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà là nhún vai cười: "Hiện tại tôi tự do quen rồi, e rằng sẽ không làm nổi cảnh sát nữa."
Lục Kính Đình không nói gì nữa mà anh chỉ gật đầu, ánh mắt anh nhìn về phía trước như đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi xử lý xong việc với cục trưởng Lưu, chúng tôi cùng nhau trở về Thanh Châu vào sáng sớm cùng ngày.

Khi chúng tôi trở về đến Thanh Châu thì cũng đã là buổi trưa, do đó tôi về khách sạn trước, cục trưởng Lưu đã rớt đài, vì thế nên khách sạn của tôi đã được tháo phong tỏa như lẽ thường và trở lại công việc bình thường.

Tôi bàn giao một số công việc và về nhà.
Về đến nhà tôi đi tắm trước, tôi tắm xong thì cảm thấy cổ đau nhức, sau đó tôi lại nhớ tới vết thương trên cổ, Lục Kính Đình nhìn thấy vết thương của tôi thì anh cứ cảm thấy nhất định là phải đưa tôi đến bệnh viện, tôi nghĩ tôi đang mang thai hơn hai mươi tuần mà vẫn chưa có chọc ối, đúng dịp đi bệnh viện tiện thể thì làm luôn, vì thế nên tôi đồng ý đi.
Sau khi đến bệnh viện, tôi đi sơ cứu vết thương trước, do tôi đang mang thai nên bác sĩ không cho uống thuốc, mà chỉ tiêm uốn ván và yêu cầu tôi đi chọc nước ối.
Tôi siêu âm đầu B.

Sau khi xác định được vị trí của cuống rốn, bác sĩ bắt đầu tiến hành khử trùng cho tôi, tôi cũng xem quy trình chọc ối ở trên mạng rồi nên tôi hơi sợ, tôi ôm chặt lấy gối, nhưng mà điều ngoài ý muốn chính là khi kim được đưa vào thì nó cũng không đau như tôi tưởng tượng.

"Nhìn vào siêu âm B của cô, tôi thấy thành tử cung của cô tương đối mỏng.


Cô đã từng sảy thai bao giờ chưa?".

Bác sĩ vừa nói vừa rút ống ra.
Tôi nghĩ đến đứa trẻ đã bị mất trước đó, và gật đầu, tâm trạng cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Ừm, lúc mang thai đứa nhỏ này cô cũng không chú ý bảo dưỡng lắm đúng không?” Bác sĩ hỏi sau khi nghe tôi nói gì, tay anh ta dừng động tác ghi chép.

“Cũng tàm tạm ạ” Không phải tôi không để ý, mà là tôi không có cách nào để chú ý, tôi đã bảo vệ đứa trẻ này đến mức tối đa rồi đó.

"Không sao chứ? Cái thai này có thể giữ đã là vô cùng may mắn rồi." Sau khi dừng lại, anh ta tiếp tục nói: "Giữ đứa bé này thật tốt.

Đã có những dấu hiệu báo trước sẽ sảy thai rất nghiêm trọng rồi đó.

Nếu đứa bé này không thể giữ được, thì phỏng chừng rằng cả đời này cô sẽ không thể làm mẹ được nữa.

Ngay cả khi có sinh em bé, thì cũng rất khó để có thêm một em bé nữa." “Thật như vậy sao?” Tôi sửng sốt trong giây lát, không dám tin mà hỏi lại bác sĩ.

“Tôi còn lừa dối cô hả?” Bác sĩ cau mày: “Như thế này đi, vừa đúng lúc hôm nay cô cũng có mặt ở đây chọc ối, thì cũng xét nghiệm tính âm và tính dương nhóm máu của thai nhi đi, tôi sợ rằng đứa trẻ dương tính và cô thì âm tính.

Cái thai vốn dĩ đã rất suy yếu rồi, sẽ dẫn đến việc đứa trẻ trong bụng bị thiếu máu, nếu không được cấp cứu kịp thời, ông trời cũng sẽ không thể bảo vệ cho bé được”..