Tôi thở phào nhẹ nhõm nhìn vết bầm tím khắp người, trong lòng không khỏi nổi sóng.
Cùng lắm là tình nhân bị một quan chức cấp cao chơi như bình thường thôi.
Tôi mặc quần áo và thẫn thờ rời khỏi khách sạn, nhưng tôi nhìn thấy thứ gì đó chói chang trên bàn khách sạn.
Đó là chiếc nhẫn tôi đã ném đi ngay trước mặt Lục Kính Đình.
Tôi không khỏi nghĩ hôm đó anh yêu cầu tài xế dừng xe, chẳng lẽ...!Anh xuống xe tìm chiếc nhẫn sao?
Một tâm trạng kỳ lạ trong lòng tôi bay lên, nhưng chẳng mấy chốc, sự kỳ lạ đã bị xóa sạch bởi những gì đã xảy ra trong những ngày này.
Tôi không khỏi tự giễu cười, Tân Ái Phương à Tân Ái Phương, ánh mắt và lời nói lãnh đạm của Lục Kính Đình, cô đã quên anh làm gì rồi, vậy mà còn yêu cô sao?
Liếc nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, cong khỏe môi cười khổ.
Lúc tôi ra khỏi khách sạn đã là buổi chiều, chị Tưởng Thanh gửi một tin nhắn nói rằng phòng dưỡng sinh đang thúc giục chúng ta dọn ra ngoài, chị ta đã trả lương cho công nhân và trở về khách sạn.
Tôi tắt điện thoại và bắt taxi về khách sạn.
Hai ngày nay trước cửa khách sạn có thể giăng lưới bắt chim, hầu hết các cô gái đều đã trở về Hồng Tuyết Lâu, nếu không có biện pháp xử lý, khách sạn có lẽ sẽ đóng cửa.
Ngoại trừ Tần Thiên Khải, lúc này dường như không có người có thể cầu cứu.
Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc gọi điện thoại cho Tần Thiên Khải, Tần Thiên Khải trầm mặc một hồi nói với tôi chuyện này có thể giúp tôi.
“Cảm ơn.” Tôi nói: “Tôi thực sự xin lỗi, chuyện này sẽ làm liên lụy anh.”
“Không cần khách khí, nhưng em phải luôn nhớ rằng hiện tại em đã là vợ của tôi, không có việc gì liên lụy hay không liên lụy, cũng cần khách sáo.”
Sau khi cúp điện thoại, chị Tưởng Thanh hỏi tôi tại sao không nói cho Tần Thiên Khải biết về phòng dưỡng sinh, tôi chỉ nói rằng khách sạn đã đủ để làm phiền anh ta, vì vậy chúng ta trước mắt đừng mở phòng dưỡng sinh.
Chị Tưởng Thanh không nói gì, chị ta chỉ nhìn tôi thật sâu đầy thâm ý.
Đến tối, tôi đến bệnh viện, trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ về người đàn ông đã xuất hiện vào đêm hôm trước.
Khi tôi đến phòng, anh ta đang đọc báo, không hiểu sao tình huống này lại khiến tôi có cảm giác như của thế kỷ trước.
Thấy tôi đến, anh ta cười với tôi.
“Tôi mang cháo tới.” Sau đó, tôi đặt cháo lên bàn: “Anh thấy khá hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều.”
“Trên người anh, cái kia..." Tôi muốn hỏi trong người của anh ta là bị cái gì, nhưng nghĩ lần trước anh ta có vẻ miễn cưỡng nói ra nên đành thôi.
Người đàn ông mỉm cười, lần này anh ta không trốn tránh: “Mụn mủ trong ruột thôi.”
Nói đến đây chắc tôi cũng hiểu.
Tôi làm tình nhân, cũng tiếp xúc với nhiều đàn ông thượng lưu chơi bời, đàn đúm với đàn ông nên chuyện “mụn mủ trong ruột”, cũng là chuyện thường tình...
"Ồ..bác sĩ nói phải loại bỏ nó càng sớm càng tốt.” Tôi nhìn đàn ông không né tránh, nói giống như đó là một khối u bình thường.
“Không quan trọng.” Người đàn ông cười và nói: “Tôi đã xem nhẹ những thứ như sự sống và cái chết.”
Nghe anh ta nói, nhất thời tôi không biết nói gì, đành phải cho anh ta uống cháo.
Khi anh ta uống hết cháo, tôi nghĩ sắp đến giờ nên rời đi.
Khi rời khỏi phòng bệnh, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Trở lại khách sạn, chị Tưởng Thanh vẫn đang bận rộn, và cửa hàng vắng vẻ, trái ngược hẳn với mấy ngày trước.
Tôi kéo chị Tưởng Thanh vào văn phòng và nói với chị ta những gì tôi nghĩ vừa rồi.
Chị Tưởng Thanh biết rõ về vòng tròn này hơn tôi, chị ta không ngạc nhiên về phương pháp mà tôi nói, nhưng chị ta suy nghĩ về nó một lúc và đồng ý.
“Gà không được vậy thì vịt thôi.” Chị Tưởng Thanh gật đầu, trong mắt hiện lên một tia ưu tú: “Ngoài đàn ông ra, trên đời này còn có phủ bà.
Chúng ta có thể có được một số phòng tối sành điệu ở tầng cao nhất cung cấp nhóm cho phú bà dùng.”
“Hơn nữa, đàn ông cũng chơi với vịt.
Đổi cảm giác mới mẻ”
Được sự chấp thuận của chị Tưởng Thanh, tôi gọi điện cho Tần Thiên Khải, anh ta trầm ngâm một lúc: “Được, vậy tôi sẽ để bọn họ tìm cho em.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút nhẹ nhõm, hiện tại vẫn tiếp tục kinh doanh khách sạn rồi nói những chuyện khác.
Vào ban đêm, khi tôi vừa rời khách sạn và định về nhà, một chiếc Bentley màu đen đã chặn tầm nhìn của tôi.
Tần Thiên Khải mở cửa sổ ra hiệu cho tôi lên xe.
Tôi nghĩ anh ta sẽ đưa tôi về nhà, tôi cũng định bàn với anh ta về việc tìm con vịt, nên tôi lên xe.
Bất quá, vừa lên xe, Tần Thiên Khải liền nói: “Lát hồi có thời gian sao?”
“Có, sao vậy?”
“Đi với tôi đến một phòng rượu và chỉ cho em những người sẽ gặp tiếp theo.” Tần Thiên Khải vừa lái xe vừa nói.
Tôi sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi tôi nói gì với Tần Thiên Khải, không ngờ vừa nói với anh ta, anh ta sẽ giúp tôi tìm người.
Một luồng điện ấm áp chạy khắp tim tôi, những lời của cô Phương cứ đập vào màng nhĩ của tôi.
Mặt tôi hơi đỏ, may là có anh ta ở đây.
Anh ta tập trung vào việc lái xe, nên không có phát hiện.
Tôi đến nơi rất nhanh, là một nhà hàng cao cấp, tôi khoác trên mình thân phậnbà Tần, tôi và Tần Thiên Khải liếc mắt nhìn nhau rồi khoác tay anh ta.
Tôi đi theo Tần Thiên Khải đến phòng riêng, điều khiến tôi ngạc nhiên là hầu như toàn bộ đàn ông đều ngồi ở đó, thậm chí không có một người phụ nữ đi cùng.
Tôi liếc nhìn Tần Thiên Khải, Tần Thiên Khải chỉ cười với tôi mà không nói gì.
Ngay sau đó, tôi đã tìm ra manh mối từ nó, mặc dù không có bạn nữ nào, nhưng hầu như tất cả mọi người trong phòng đều có người tiếp rượu...và những người đi tiếp rượu đều là nam giới.
Thấy vậy, tôi có lẽ hiểu rằng những người này đều là con vịt mà Tần Thiên Khải đã tìm giúp tôi.
“Ừm, ông Tần đến rồi.” Người đàn ông ngồi ở trên ghế chính nhìn chúng tôi, mang theo người đàn ông bên cạnh đi về phía chúng tôi: “Đã lâu không gặp, vị này là..."
Không đợi Tần Thiên Khải đáp lại, người đàn ông vừa cười bắt tay Tần Thiên Khải, vừa nói: “Đây là bà Tần đúng không?”
“Xin chào.” Tôi mỉm cười lịch sự.
“Tổng giám đốc Vương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.” Tần Thiên Khải cười nói.
“Đều là bạn cũ, khách sáo quá, vào ngồi đi.” Với thái độ của một nhân vật chính, tổng giám đốc Vương chắc là người che chở khách sạn này..