Nhật Ký Tình Nhân

Chương 349: Người Đàn Ông Thần Bí






Hôm nay cũng có không ít khách đến, bởi vì có chuyện náo loạn nên không ít người túm tụm thành một đám ở giữa sảnh, mà trong đó truyền ra toàn những tiếng tranh cãi.
Tôi càng tới gần càng thấy rõ một một người đàn ông với bộ râu xồm xoàm đang chỉ vào chị Tưởng Thanh, chửi bởi bằng những lời nói khó nghe, mà bên cạnh còn có ba bốn cảnh sát trông có vẻ là người của anh ta.
Tôi tạm thời chưa đi vào, đứng ở ngoài nghe ngóng tình hình trước.
Đại khái là người đàn ông này đưa một nhóm anh em đến đây uống rượu, do một cô gái vô tình làm đổ rượu vào người phá hỏng tâm trạng tốt của anh ta nên muốn lôi cô ấy ra đánh một trận.
Chị Tưởng Thanh cũng đứng ra khuyên can nhưng lại khiến cho người đàn ông cảm thấy tồi tệ hơn, nên mới khiến câu chuyện trở thành tình huống như thế này, anh ta yêu cầu bồi thường, còn muốn cô gái phải xin lỗi.
Tuy bề ngoài là như vậy nhưng tôi đoán chuyện cũng không đơn giản thế.
Tôi đã quan sát được khá cụ thể mọi chuyện mới chọn lúc thích hợp bước tới khuyên can.
“Anh cảnh sát này, có chuyện gì mà không thể từ từ nói chứ.”
“Cô là ai?” Người đàn ông quay đầu khinh bỉ liếc mắt nhìn tôi, mặt và cổ anh ta đỏ bừng, có vẻ đã uống không ít.
Tôi bước tới với cái bụng to như trống, cố ý che trước người chị Tưởng Thanh và cô gái đang bị mắng đến rụt đầu rụt cổ kia, nhìn người đàn ông với vẻ mặt thản nhiên nói: “Tôi là chủ khách sạn này.”

“Cô là bà chủ?” Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên, anh ta nhìn khắp người tôi một lượt rồi tỏ vẻ khinh thường cười lạnh: “Được rồi, vậy thì tìm cô nói chuyện, nhân viên phục vụ của nhà cô làm ướt hết người tôi mà còn không xin lỗi, cô nói xem giờ phải làm sao?”
Tôi khinh thường liếc mắt nhìn bộ quần áo anh ta đang mặc, không phải là hàng hiệu, một bộ đồ cùng lắm cũng chỉ tám chín trăm nghìn.

Nếu anh ta mặc đồ phiên bản giới hạn đứng làm loạn ở đây thì tôi còn cố nghĩ cách xoa dịu, chứ còn người bình thường mà lại ở đây kêu to gọi nhỏ thì thật đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt.

Tôi cười khúc khích, giơ tay về phía Bản lấy hai triệu rồi ném cho người đàn ông đó, nói giọng mỉa mai: “Chỗ này đủ cho anh mua vài bộ mới giống hệt bộ này.

Nếu không thì anh cũng nên mua một thương hiệu tốt hơn đi.

Lần sau có đến chỗ khác thì lúc bị đụng cũng không đến nỗi mất mặt.”
Sắc mặt người đàn ông tái xanh, bị tôi chọc tức khó chịu, nhóm người đứng xem chuyện cũng cười ầm lên khiến anh ta càng thêm xấu hổ.
“Đồ đàn bà lẳng lơ, cô dám châm chọc tôi à.” Người đàn ông hét lên, anh ta bị tình hình hiện tại chọc giận, định nương theo men rượu xông lên đánh tôi.
Tôi vô thức lùi lại phía sau, Bản và Văn Thành tay mắt lanh lẹ bước tới năm lấy cánh tay của người đàn ông, đẩy anh ta sang một bên, vừa vặn đẩy anh ta ngã chỏng chơ.
Trán của người đàn ông đập mạnh vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, ngay lập tức có máu chảy ra.
Anh ta nhổm nửa người lên từ trên mặt đất, bàng hoàng sờ lên vết máu trên trán, khi hạ tay xuống thì đã thấy lòng bàn tay đầy máu đỏ.
Mấy người cảnh sát đứng bên cạnh anh ta vội vàng chạy tới đỡ người đàn ông đứng lên.

Một người đàn ông trung niên trong số đó có vẻ có chức vụ lớn chỉ vào mặt tôi, nói với giọng ngang ngược: "Làm gì đấy?”
Tôi giật bắn người, tự hỏi một người đàn ông như vậy có thể liên quan gì đến những người nhà nước nhỉ, có vẻ như những người cảnh sát này muốn giúp đỡ anh ta.

“Anh cảnh sát này..” Tôi vừa định nói mấy lời lịch sự thì không ngờ mới nói mấy chữ đã bị người nọ quát lớn cắt ngang: “Chỗ này của cô đã phục vụ không chu đáo mà lại còn ra tay đánh người, có phải là không để chúng tôi vào trong mắt không hả?”
Tôi chết lặng, cảnh tượng vừa rồi rõ ràng là mọi người đều xem ở trong mắt mà anh ta lại có thể trợn mắt nói dối trắng trợn như vậy, nhưng cả đám khách đứng xung quanh cũng không có ai phản bác, đều mang tâm lý đứng bên cạnh xem kịch hay.
“Không phải, anh cảnh sát này, vừa rồi anh cũng nhìn thấy là anh ta ra tay trước mà.”
“Chẳng lẽ tôi không có mắt à?” Người cảnh sát đó lạnh lùng nói một câu khiến tôi không còn lời nào để nói.

Rõ ràng là muốn buộc cho tôi một cái tội danh không có thực.
Tôi không còn gì để nói, nhìn anh ta mặc bộ quần áo đó trên người nên mới tôn trọng, nhưng chẳng ngờ nhân phẩm con người lại kém như vậy, khiến cho tôi trong nháy mắt chuyển từ thái độ khách sáo lịch sự sang thái độ lạnh lùng hơn hẳn.
“Được rồi, nhìn cái gì mà nhìn, cô là bà chủ ở đây à, vậy thì đi theo chúng tôi một chuyến, chuyện đánh người này còn chưa tính xong đâu.” Người đó vừa nói vừa vẫy tay, ra hiệu cho người phía sau bước lên bắt tôi lại.
Bản và Văn Thành vốn định che chở cho tôi nhưng người nọ bỗng nhiên lôi ra từ bên hông một thứ đồ màu đen chỉ thẳng vào tôi, chỉ trong tích tắc đã khiến không khí ở đây đóng băng.
Thứ đồ kia đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy, đó là một cây súng lục đen tỏa ra ánh sáng.
Từ giây phút người đàn ông đó bắn ra một viên đạn thì đã chứng minh nó là một cây súng thật.
“Con mẹ nó, tôi xem ai dám cử động nào?” Anh ta siết chặt ngón tay như sắp kéo chốt an toàn khiến những người xung quanh sợ hãi kêu la liên tục, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Bản và Văn Thành cũng ngừng lại động tác, cứng đờ như tượng, vẻ mặt hoảng sợ đứng đó không biết phải làm sao.
Tôi giật nẩy cả mình, nhìn họng súng đen ngòm chĩa vào trán mình cả quả tim cũng giật thót lên đến cổ họng.

“Cô.” Người nọ lắc lắc khẩu súng, chỉ vào tôi: “Đi theo chúng tôi.”
Hai chân tôi run lên, run rẩy bước ra từ phía sau Văn Thành và Bản, bước đi hơi chậm, người đàn ông đó không kiên nhẫn kéo tôi ra, tôi loạng choạng suýt ngã trên mặt đất.
Người đàn ông ngồi dưới đất cũng bật dậy, túm tóc gọi tôi là “đồ chớ”, anh ta cười toe toét định đấm vào mặt tôi.
Trước khi cú đấm hạ xuống một giọng nói nặng nề đột nhiên vang lên từ bên cạnh khiến anh ta phải dừng lại hành động: “Tôi thấy gần đây chỗ này không được ổn định lắm nhỉ? Cái loại chó mèo nào cũng dám giả danh cảnh sát hả?”
Như mấy người đứng phía trước tôi cũng nghiêng đầu nhìn sang.
Vừa rồi tôi không chú ý kỹ, bên cạnh cửa lớn ở chỗ góc phòng không có người để ý tới vẫn còn một bàn khách đang ngồi.
Người đàn ông quay lưng về phía chúng tôi, mặc một chiếc áo khoác ngoài măng tô màu đen, trên đầu đội một cái mũ nồi, phần chóp mũ hơi ngắn hơn một chút, cách ăn mặc trông như một thương nhân thời xưa, khiến cho người ta có một cảm giác thần bí không nói nên lời.
Tôi nhìn cả nửa ngày luôn cảm thấy anh ta hơi quen thuộc, nhưng không nghĩ tới sẽ là một người quen nào đó của mình.
“Con mẹ nó, mày là ai?” Người đàn ông cầm súng ném cây súng xuống, hét lên với người bên kia, gân xanh nổi đầy.