Nhật Ký Tình Nhân

Chương 345: Người Nên Thay Đổi Không Phải Là Tôi






Hôm nay Tôn Ly một chiếc váy dài màu trắng đặc biệt xinh đẹp, từ trên xuống dưới đều nổi bật lên khí chất dịu dàng và thuần khiết, cực kỳ giống như một đóa sen trắng tinh khiết.
Lục Kính Đình mặc một bộ tây trang màu đen rất hợp với bộ váy của cô ta, thân hình cao ráo mặc bộ quần áo được cắt may tỉ mỉ, tóc cũng được chăm chút vuốt keo gọn gàng, một nửa trán bị mấy sợi tóc che mất một mảng, bóng tóc phủ lên khiến đôi đồng tử màu nâu nhạt càng sâu hơn, trông rất thậm thúy, giống như một hồ nước hẻo lánh vào ban đêm.
Hai người họ đi sát cạnh nhau vừa nói cười rôm rả vừa đi vào trong phòng.
“A, cô Tân Ái Phương, cô đợi lâu rồi phải không?” Tôn Ly vừa cười tủm tỉm chào hỏi với tôi, vừa quay ra kéo Lục Kính Đình ngồi bên cạnh.
Vốn dĩ ghế của hai người họ còn cách nhau một khoảng, nhưng bị Tôn Ly lôi kéo thì trực tiếp dính sát vào nhau.

Tôi nhìn dáng vẻ thắm thiết của bọn họ, đôi mắt tôi như có hòn đá nóng đến phát đau.
Tôi vô thức di dời tầm mắt đi chỗ khác, không quan tâm đến lời Tôn Ly nói trực tiếp mở lời trước: “Tôi sẽ không nói nhiều, tôi không đồng ý việc thu mua nhà máy rượu.”
Vừa nói xong, hai người kia lại cùng nhau cười lên.
Lục Kính Đình thẳng thừng chẳng thèm quan tâm tôi, gọi phục vụ mang thức ăn lên, trực tiếp thổi bùng ngọn lửa giận trong lòng tôi.
Tôi đập một tay lên mặt bàn, tiếng vang lớn đến nỗi khiến ánh mắt của hai người kia đổ dồn về phía tôi.
Tôi vừa chuẩn nói tiếp thì Tôn Ly đột nhiên nhẹ nhàng yếu ớt dựa lên ngực Lục Kính Đình, rụt rè nói: “Kìa, Kính Đình, chúng ta đến muộn hai tiếng khiến cô Ái Phương khó chịu rồi.”
“Còn không phải tại em cái tiểu yêu tinh mê người này sao, bằng không cũng sẽ không nhịn được mà lau súng cướp cò đúng không” Lục Kính Đình ôn nhu cười một tiếng, đầu ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi Tôn Ly, vẻ mặt sủng nịnh.

Không khó để tưởng tượng ra hai người kia vừa làm gì với nhau.
Sắc mặt tôi rất khó nhìn, ngực vì tức giận mà như muốn vỡ tung ra.
Thực sự là không chịu đựng nổi nữa, tôi vừa chuẩn bị cầm túi xách rời đi.
Nhưng dù sao thì chị Tưởng Thanh cũng dày dặn kinh nghiệm hơn tôi, liền ấn tay tôi trở về, khẽ lắc đầu, ra hiệu cho tôi đừng hấp tấp.
Tôi biết lúc này không thể hành động theo cảm tính được, rốt cuộc chúng tôi bây giờ là quan hệ đàm phán.

Ta buông lỏng túi xách ra, hít sâu một hơi rồi thở ra, cả người vì thế cũng thả lỏng hơn một chút.
“Anh Lục, nếu đã đến hết rồi, vậy thì chúng ra cùng nhau bàn chuyện chính thôi.”
Hiếm thấy Lục Kính Đình cũng trở nên nghiêm túc một chút, quay đầu qua nhìn tôi, khuôn mặt tràn đầy vẻ sủng nịnh trong nháy mắt đã biến mất, mặt không có biểu cảm nhìn tôi: “Nhìn bề ngoài thì có thể thấy, nhà máy rượu trong tay cô đã không còn khả năng tài chính có thể tiếp tục hoạt động được nữa.

Vì vậy việc mua lại của tôi đối với các cô mà nói thì là một chuyện tốt.”
“Chuyện tốt? Haha.” Tôi cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn anh một lần nữa: “Thật làm phiền anh Lục đây để tâm rồi, chỉ là chuyện tốt này tôi không nhận nổi, cho nên chuyện thu mua này, tôi không đồng ý.
Lục Kính Đình cười chế nhạo một tiếng, đúng lúc phục vụ mang rượu vang lên.
Tôn Ly rót một ly cho anh, anh uống một ngụm trước, lúc ánh mắt kia liếc qua, sự lạnh lẽo trong đó khiến tôi bất giác run lên.
“Cô Ái Phương, nhà máy rượu cũng không hoàn toàn là của nhà họ Phương nhỉ.

Nhưng cổ đông kia của cô đều đồng ý cả rồi, tôi nghĩ là, cô càng không có tư cách gì không đồng ý nữa!”
“Anh có ý gì?” Tôi cau chặt mày lại, sắc mặt tối đen.
"Không có ý gì cả, chỉ là tôi nghe nói người gây ra cục diện như bây giờ cho nhà họ Phương hình như là cô đây, cho nên cô cảm thấy cô có tư cách ngồi đây thương lượng với tôi à?”
Bị ánh mắt dọa người của anh nhìn, cả người tôi khẽ run lên, cũng bị giọng điệu cùng lời nói của anh làm cho tức giận đến nỗi cả người run lên, đầu ngón tay bấm mạnh vào trong thịt đau đớn tê dai.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, chị Tưởng Thanh ngồi ở bên cạnh rất cẩn thận nắm chặt lấy bàn tay đang siết chặt của tôi, để cho tôi không xông lên làm điều gì mất lý trí.
Chính là người đàn ông này đã bức ép tôi phải đi đến bước đường này, bây giờ cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng đứng trước mặt tôi của anh, thị uy với tôi.
Đúng là nực cười, tôi yêu anh, cũng gần như sắp quên mất con người thật của anh, là một người làm ăn có ánh mắt độc ác lại sắc bén.


Tồn tại ở giữa hai giới xã hội đen và chính quyền.
Tôi bật cười, càng nghĩ càng nực cười.
Tôi yêu anh lâu như vậy rồi, bị anh dây dưa giày vò lâu như vậy, nhưng chính vào lúc anh tàn nhẫn lên thì sẽ không còn một tia thương hại với tôi nữa, mà tôi đã từng cứ thế mà mềm lòng bỏ qua cho anh.
Dựa vào cái gì?
“Cô Ái Phương, có gì buồn cười sao?” Tôn Ly nghi ngờ hỏi tôi, cũng như thể bị tôi dọa rồi, thân thể càng khẩn trương lao vào lồng ngực Lục Kính Đình ôm chặt.
Tôi cười đến nỗi da đầu tê dại, bụng co bóp phát đau.

Nhưng mà con đường ở trước mặt tôi, có thể do tôi chọn lựa sao?
“Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy bữa cơm tối hôm hay căn bản chính là để nói lời mấy lời vô nghĩa.”
Lục Kính Đình cau mày, hỏi tôi tại sao lại thấy được.
Tôi cười, không nhanh không chậm lấy túi xách đứng dậy, khi khu lại nụ cười trên môi xong, ánh mắt liền hiện một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn vào hai người bọn họ: “Nếu anh Lục đã nói như thế rồi, vậy thì tôi không còn tư cách gì nói chuyện này nữa, cho nên đến ăn bữa cơm này, có gì để nói à?”
Lục Kính Đình hơi cong khóe miệng, ánh mắt lười biếng nhìn vào ly rượu vang ở trên đầu ngón tay, không để ý lời cô mà nhẹ lắc lắc ly rượu hai lần, chuẩn bị mở miệng nói.

Tôi đoán lời anh nói tiếp theo là một lời chế giễu nên không có hứng nghe, cho nên tôi đã trực tiếp ngắt lời anh: “Nếu như chỉ để khoe khoang và chế giễu thì tôi nghĩ là không cần thiết chút nào, bởi vì tôi quan tâm các người sẽ gây ra chuyện gì với tôi vì dù là chuyện gì thì đối với tôi cũng không đau không ngứa nữa rồi.”
Nói đến đây, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt mắt Lục Kính Đình cũng đang rơi trên mặt tôi, đây là lần đầu anh nhìn thẳng vào mắt tôi từ lúc hai người họ bước vào cửa đến giờ, tôi nhìn thấy sự nghiêm túc ở trong mắt của Lục Kính Đình.

“Dù sao thì tài sản của nhà họ Phương cũng không phải là của tôi, đúng không?”
Nói xong, tôi cong môi cười lớn tiếng, cười đến mức vô cùng nhẹ nhõm, khỏe mắt nhìn thấy bàn tay cầm ly rượu của Lục Kính Đình không ngừng lắc lư, nước rượu đỏ bên trong cũng sóng sánh lăn tăn, mà Tôn Ly cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi hừ một tiếng, rất thoải mái đeo túi xách lên vai, vừa đi ra ngoài vừa ném lại một câu: "Cái gì mà nhà máy rượu, cái gì mà Hồng Tuyết Lâu, nếu các người thiếu thốn quá thì cứ cầm đi đi."
Sau khi nói ra, tôi đã đi ra khỏi phòng đặt rồi.
Tôi rất tiêu sái đi hết đoạn đường đến thang máy, chị Tưởng Thanh cũng đi theo sau tôi, khi chị ta bước đến cạnh tôi rồi còn rất phấn khích, khen ngợi hành vi độc đoán vừa rồi của tôi.
Nhưng lời vẫn chưa nói hết thì nụ cười hưng phấn trên mặt đã biến mất, vội vàng nắm chặt lấy vai tôi: “Ái Phương, đừng khóc.”
Tôi nghe thấy những lời này trong tai, thật ra tôi có khóc hay không, tôi thậm chí còn không biết.

Chỉ là lồng ngực của tôi đang bùng nổ một cách khó chịu.
Lúc đó nói ra cũng coi như toàn những lời tức giận.

Sau khi đi về cũng có chút hối hận vì không thể bàn bạc.