Nhật Ký Tình Nhân

Chương 341: Nội Gián






Những gì ông ta nói hoàn toàn giống như tôi nghĩ, chủ cũ của nhà máy rượu đã không rời khỏi Đông Quan, mà âm thầm thuê người gây rắc rối cho Hồng Tuyết Lâu.
Người đàn ông họ Trần là một trong số họ, ông ta nhận được từ đối phương mấy trăm triệu để giở trò làm hủy hoại danh tiếng của Hồng Tuyết Lâu.
Nghe đến đây, tôi không thể nói ra được cảm xúc trong lòng, tôi vẫy tay để người đàn ông thả người phụ nữ kia ra, bà ta vui mừng nước mắt nước mũi tèm lem chạy nhanh đến ôm chặt người chồng.
Thực tế, bà ta không phải là một người dũng cảm gì, vừa mới bị dọa một cái liền đã khóc òa lên.
Khi tôi xem thông tin của bà ta trước đây biết rằng bà ta đã bị kẻ thù của bố mình bắt cóc khi còn nhỏ, lúc được tìm thấy trở về thì toàn thân đã chẳng chịt những dấu vết bầm tím, có lẽ đây là lý do làm cho bà ta nhát gan tới vậy.
Tôi không nói gì nhiều liền yêu cầu Bản đem chi phiếu đến, lúc đầu anh ta còn do dự không chịu đưa cho tôi, cho đến khi tôi mất kiên nhẫn liếc anh ta một cái, anh ta rốt cuộc cũng không tình nguyện mà đưa nó.
“Trong chi phiếu này đang có một tỷ năm trăm triệu.

Nếu ông nói cho tôi biết người đàn ông đó đang ở đâu và ai là người đã đổi rượu trong nhà hàng chúng tôi thì số tiền này sẽ thuộc về ông.
Người đàn ông nuốt nước bọt, đôi mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng màu xanh lá cây trên tay tôi.

Tôi cười khẽ chờ đáp án từ ông ta, cảm giác như vừa trải qua cả nửa ngày trời nhưng ông ta vẫn chưa đưa ra được đáp án của chính mình làm tôi có chút mất kiên nhẫn: “Ông cứ suy nghĩ cho kỹ, nếu ông nói ra tất cả cho chúng tôi, coi như đây là phần thưởng cho công lao của ông, còn nếu không, ông cũng biết kết cục của mình như thế nào rồi đó, dù gì thực lực của Hồng Tuyết Lâu của chúng tôi ra sao đâu phải là ông không biết.”
Vẻ mặt hai người nhìn nhau lúc này đều khó coi.


Hồng Tuyết Lâu ở Đông Quan mở cửa kinh doanh dịch vụ ăn uống, không những thế danh tiếng của nó ở Thanh Đông là vô cùng lừng lẫy, về cơ bản là không ai dám gây rối với nó, nhưng có lẽ là do tôi là người lạ đến tiếp quản Hồng Tuyết Lâu, cộng thêm người đàn ông kia liên tục kêu gọi người bên ngoài gây tin đồn thất thiệt, vì vậy mới tạo ra những tin đồn xấu ảnh hưởng đến nhà hàng như vậy.
Hai người nhìn nhau, người đàn ông gật đầu lia lịa, rồi báo cho tôi biết tung tích của ông chủ nhà máy rượu, còn người kia thì ông ta nói là không biết.
Tôi không cho rằng ông ta biết người đó, vì vậy tôi đưa thẻ ngân hàng cho ông ta rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi đi ra ngoài, Bản không hỏi điều gì liền trực tiếp gọi điện kêu người điều tra tung tích của ông chủ nhà máy rượu.
Tôi ngồi trên xe suy nghĩ vốn định tự mình đi giải quyết, nhưng sau khi tôi phân phó công việc cho Bản, anh ta nghiêng người về phía cửa sổ trầm giọng nói.
“Thưa cô, tôi đã nhờ người thu xếp chuyện này xong xuôi, cô cũng nên đi về nghỉ ngơi thôi.”
Tôi cúi đầu sờ lên cái bụng căng phồng của mình, gật gật đầu, sau đó xe trực tiếp đi thẳng về hướng Hồng Tuyết Lâu.
Lúc về tới thời gian vẫn còn sớm, tôi định đi chợp mắt một lúc nhưng mãi vẫn không thể ngủ được, đành ngồi dậy bật máy tính lên xem tin tức.
Vừa mở máy tính lên, từ cửa sổ hiện ra một mẩu tin, ba chữ “Lục Kính Đình” trên đó thật là bắt mắt làm tôi không thể không bấm vào xem.
Đó là một đoạn tin tức nói về việc Lục Kính Đình đã quyết định cải tà quy chính, từ bỏ việc đào hôn trở về và chuẩn bị kết hôn lại với cô chủ của nhà họ Tôn.

Ngày tốt đẹp của họ đã được ấn định là vào ngày mốt.
Thời điểm bị anh bỏ rơi, tôi đã sớm nghĩ đến sẽ có sự việc như ngày hôm nay, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tôi vẫn cảm thấy ngực mình như bị mèo cào, đau đến nghẹt thở.
Thời điểm nhìn thấy tin tức chấn động kia, tôi đau lòng chăm chú xem đến quên cả hô hấp.
Không biết mình đã đắm chìm bao lâu, vừa mới kịp phản ứng thì đã bị tiếng gõ cửa bên ngoài kéo lại.
Tôi hít sâu một hơi, hai mắt nóng rực, hốc mắt ươn ướt nhưng không có nước mắt.
“Mời vào.”
Người đi vào là chị Tưởng Thanh đang mặc trên người bộ quần áo làm việc chuyên nghiệp nhưng trên mặt mang theo vẻ vội vàng,
“Ái Phương, nhà máy rượu đã xảy ra chuyện.”
Đầu ngón tay run lên, tôi đột ngột đứng dậy, cau mày hỏi chị ta rốt chuyện gì đã xảy ra.
Chị ta cúi đầu không dám nhìn tôi, khuôn mặt có vẻ muốn nói nhưng lại thôi khiến tôi không khỏi lo lắng.
“Chị cứ nói thẳng đi.”

Tôi cảm giác chuyện lần này có vẻ nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đó là tình huống mà tôi không bao giờ muốn thấy.
“Một số người tại nhà máy rượu đã bị kiện vì làm rượu giả.

Hôm nay sau khi em rời đi, có người đã mang giấy yêu cầu kiểm tra xuống bắt bọn chị đi điều tra."
Tin tức này như một tia sét giáng bất ngờ giáng xuống bầu trời xanh làm đầu tôi choáng váng trong chốc lát, gần như không thể đứng vững.
Theo lý mà nói lần kiểm tra rượu lần trước, ông ta đã nói sẽ suy xét lại chuyện nhà máy rượu của tôi, và nếu như có ai đó muốn kiểm tra nó cũng phải thông báo trước cho tôi một tiếng nhưng đằng này tôi lại không biết gì cả.
Tôi nghiến răng suy nghĩ, chống một tay xuống bàn để chống đỡ cơ thể đang đung đưa của mình.
“Ái Phương, chuyện lần này có chút nghiêm trọng.

Chị đoán rằng trong nhà hàng chắc có kẻ đang ngầm giở trò xấu.

Hiện tại trong nhà hàng nhiều người bất mãn với em như vậy, ngoại trừ những người thân thiết, lúc này chúng ta khó có thể tin tưởng ai được.”
Tôi gật đầu nghĩ đến những lời chị Tưởng Thanh vừa nói, nhưng điều khó khăn bây giờ là vẫn chưa tra được nội giản trong nhà hàng là ai.
Tôi ôm trán thở dài một hơi, trấn tĩnh lại hỏi.
"Chủ nhà máy rượu hiện tại là ai?” “Anh ta được Bản giới thiệu, là người đã giúp ông Phương lập kế hoạch đặt hàng trước đó.”

Tôi luôn nghĩ rằng người lập kế hoạch đặt hàng đó là ông Phương nhưng không ngờ sau đó còn có một người khác, đột nhiên tôi cảm thấy kỳ lạ, nhíu chặt mày quay sang hỏi chị Tưởng Thanh xem có quen người này không bởi vì chị ta thân thuộc với những người trong nhà hàng hơn tôi.
“Người này vẫn luôn đi theo ông Phương giúp ông ấy giải quyết công việc cũng đã được tám năm nay, anh ta sống có một mình cũng chẳng có thân thích nào cả.

Lời đề nghị của Bản cũng chỉ là một phần, chủ yếu là vì chị nghĩ anh ta đã ở vị trí này được tám năm, vì vậy liền đề bạt anh ta lên thay vị trí đó.”
Mọi sự lo lắng của tôi đều có lý do, nhưng điều khiến tôi băn khoăn lúc này là tại sao cậu thanh niên đó đã đi theo ông Phương tám năm nay mà ông ta lại không hề cho tôi hay biết.
“Người này e rằng có vấn đề.”
Chị Tưởng Thanh cũng không phản bác, trầm mặc hỏi tôi chuyện nhà máy rượu tính sao bây giờ, sợ là rắc rối sẽ càng kéo tới đây.
Khi tôi đang định mở miệng nói tiếp vấn đề này, bên ngoài bỗng truyền đến dồn dập tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó cánh cửa cũng bất ngờ bị ai đó đá tung ra.
Chị Tưởng Thanh và tôi cùng lúc nhìn ra cửa, thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát, theo sau ông ta còn có hai người sĩ quan trẻ tuổi.
Người đàn ông này e rằng cũng không phải dạng tầm thường, nhìn huy hiệu trên bộ cảnh phục ông ta mặc cũng không phải là cấp thấp nhất, ít nhất cũng phải từ cấp bậc trung tá trở lên.
“Cô là chủ của nhà máy rượu phải không?”
Người đàn ông liếc tôi một cái khi bước vào, hai người còn lại bước về.