Nhật Ký Tình Nhân

Chương 317: Hỗn chiến




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Mấy chiếc xe xung quanh đã chặn dòng xe qua lại ở bên ngoài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đầu ngón tay của tôi cảm thấy lạnh một cách kỳ lạ, cảm nhận được có điều gì đó không tốt, nhìn mấy người trên những chiếc xe đó đều lần lượt bước xuống, người đàn ông dẫn đầu mặt mũi bầm dập, trên người rất nhiều chỗ bị băng bỏ, giống như vừa bị đánh cho một trận tơi bời vậy, không khỏi khiến tôi nhớ tới Tần Thiên Khải lúc sáng mình đầy thương tích quay về.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Vết sẹo trên trán người đàn ông trông giống như một con rồng hiện lên rất rõ, khi anh ta nghiến răng, con rồng đó giống như đang bay lên cao.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Xuống xe.” Người này là anh Long, nhưng tính khí còn tệ hơn anh Long đã gặp trước đây rất nhiều. Anh ta ngửa mặt hét lên với tôi, không nói tên, cũng khiến tôi hiểu là anh ta đang nói cho tôi nghe. Cả người tôi run rẩy, cảm giác bất an khiến hai chân tôi đều đang phát run.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Sao? Muốn thử thách lòng nhẫn nại của tôi à?" Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Không phải tôi không muốn đi xuống, mà là bị dáng vẻ này của anh ta làm cho giật mình, cả người mềm nhũn, giống như bị người ta dùng thuật định thân lên người, không thể cử động được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh Long vốn dĩ không có tính kiên nhẫn, nhìn tôi rề rà vẫn chưa xuống xe, thì nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, sau đó vẫy tay bảo hai người tới bắt tôi ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lúc đầu tài xế cũng bị dọa cho sợ hãi, hai người thô bạo ngang ngược đập cửa xe bảo anh ta mở cửa, anh ta cũng chưa kịp phản ứng lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hai gã đàn ông kia cũng không còn kiên nhẫn, bọn họ dùng tay trực tiếp đập vỡ luôn cửa kính xe bên cạnh tôi, loảng xoảng một tiếng, những mảnh vỡ thủy tinh lành lạnh rơi trúng người tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi vô thức ôm đầu hét lên, người tài xế cũng bị dọa sợ theo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Mấy cảnh này tôi chỉ thường thấy trên TV hoặc tình cờ là người đứng ngoài cuộc của một trận ẩu đả đứng xem mà thôi, trước giờ tôi chưa từng bị người của băng nhóm xã hội đen vây bắt, nhất thời cũng cảm thấy thất kinh hồn vía, không biết phải làm sao.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Sau khi hai người đó đập vỡ cửa xe, thì thò tay vào trong mở khóa mở cửa xe ra, sau đó khom người chui vào kéo cánh tay của tôi, động tác của họ vô cùng thô bạo, lỗi tôi từ trong xe ra. Tôi vô thức vùng vẫy hét lên, nhưng không có lấy một cơ hội để phản công mà bị kéo thẳng đến trước mặt anh Long.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đến trước mặt anh Long, hai người đó đẩy mạnh tôi khiến tôi nhất thời mất thăng bằng, lảo đảo rồi ngã phịch trước mặt anh Long, trông rất nhếch nhác, cũng may là tôi ý thức được bảo vệ bụng dưới của mình, nên mới không xảy ra chuyện gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi mơ mơ màng màng hồi lâu mới sực tỉnh, vừa chuẩn bị bò dậy, anh Long lại đột nhiên ngồi xuống trước mặt tôi, một bàn tay đè lên vai tôi, giống như một tảng đá nặng đang đè xuống khiến cả người tôi cảm thấy nặng nề, có dùng sức thế nào cũng không đứng dậy được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Tần Ái Phương đúng không? Tôi còn tưởng cô thật sự đang ở chỗ anh Hoàng, xem ra là tôi coi thường có rồi. Hơn nữa, nếu dễ dàng chơi đùa như thế, thì cũng đâu là tâm can bảo bối của loại người như Tần Thiên Khải, suy cho cùng Tần Thiên Khải cũng không phải là người bình thường, sao có thể nhìn trúng người phụ nữ không ra gì như cô." Khóe môi của anh Long nhếch lên, trong ánh mắt chứa đầy sự mỉa mai và u ám, anh ta nhìn tôi khiến tim tôi không ngừng đập loạn lên vì sợ có khi nào anh ta sẽ đột nhiên trở mặt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Cô có biết mối quan hệ giữa tôi và Tần Thiên Khải không, vì sự xuất hiện của một người phụ nữ như cô đã phá hoại sự yên bình giữa chúng tôi, cô nói xem trách nhiệm này ai gánh?" Anh Long vừa nói vừa vỗ vào mặt tôi, mặt nhăn mày nhỏ, trông rất hung dữ. Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Tôi..." Tôi vừa mở miệng, nhưng không biết nói gì, anh Long lại lên tiếng: “Cô đừng nói nữa, hôm nay cô nói cái gì cũng vô dụng. Nếu như không muốn bị tôi chơi đến chết thì tốt nhất lên biết điều một chút, giao hóa đơn ra đây"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi hơi khựng lại, trong tiềm thức nghĩ đến tờ hóa đơn trong túi xách của mình, còn chuẩn bị đưa nó cho cô Phương, nhưng bây giờ xem tình trạng này, e là có muốn cũng không được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Thế nào? Lời của tôi vẫn chưa đủ sợ à?" Anh Long nhưởng mày, đám người áo đen xung quanh lần lượt đi tới vài bước, siết tay thành nắm đấm, tiếng xương cốt vang lên răng rắc như lưỡi đạo sắc bén như muốn róc xương lóc thịt tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi cắn môi không nói, làm vẻ quật cường, cũng không định đưa hóa đơn cho anh ta. Nhưng không cần dùng não nghĩ cũng biết kết quả sẽ như thế nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh Long mất kiên nhẫn chậc một tiếng, mắng tôi là đàn bà thôi, rồi đứng dậy, xoay một vòng trước mặt tôi, rồi bất ngờ quay lại đá vào vai tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lực của cú đá đó rất mạnh, khiến cả người tôi lần đi một đoạn ngắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi nằm bệt ra đường, ngay cả một tiếng thốt lên kinh ngạc cũng vang lên muộn màng..

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Tôi thấy cô là không muốn nghe lời tôi đây mà, như thế cũng được, các người lo mà hầu hạ cô Tân Ái Phương đây cho tốt, nhớ phải tìm được thứ đó."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh ta không cho tôi một cơ hội kháng cự nào, liền gọi mấy người kia tới ra tay với tôi, còn bản thân anh ta thì bước vào trong xe, mở cửa xe ra, cứ như thế mà ngồi xem kịch hay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Sắc mặt tôi tái mét, bỗng chốc bị mấy tên cao to vây quanh, một màn đen u ám phủ lấy người tôi, cảm giác lạnh sống lưng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Các người đừng tới đây.” Tôi ôm chặt hai tay, co lại thành một nhúm, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi còn tưởng bọn họ muốn là gì đó giữa đường giữa sá, nào ngờ mấy người lại tay đấm chân đạp, ra tay rất mạnh, không hề quan tâm đối phương là nam hay nữ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Những trận đòn liên tục như mưa rào khiến cả người tôi choáng váng, tôi cũng nhận ra đối với họ mà nói hoàn toàn không có phân biệt nam nữ,

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi ôm chặt lấy thân mình co rúm lại trên nền đất lạnh thấu xương, đôi môi run rẩy. Trong lúc hỗn loạn, không biết là ai đã đạp vào bụng dưới của tôi, cả người bỗng nhiên đau nhói, cảm giác trong bụng như có cái gì siết chặt lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi cau mày, mồ hôi nhễ nhại, vừa cầu xin tha, vừa liều mạng bảo vệ phần bụng dưới của mình, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của đứa bé trong bụng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nhưng tiếng van xin không ngừng nghỉ của tôi đã bị những tiếng ẩu đả đánh bình bịch vào người tôi che lấp mất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi hoảng hốt, đau đớn gần như sắp tê liệt tới nơi, cảm thấy máu giống như đang trào lên não, nặng nề bí bách.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Không biết đã kéo dài bao lâu, tôi cảm thấy thật sự khó thở, bên tại đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo nghe như tiếng gió thét, quát bảo bọn họ dừng tay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Những trận đòn đánh vào người tôi liên tục khi nãy cũng đột nhiên dừng lại. Tôi khẽ ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy, chỉ thấy một bóng người cao lớn không biết đã đứng giữa làn ô tô từ lúc nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ngũ quan rõ ràng, xinh đẹp siết chặt đến cứng ngắc giống như một tấm sắt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, đầu óc tôi có chút choáng váng, nhưng trong phút chốc lại rõ ràng trở lại, không phải là do bản thân tự điều chỉnh, mà là do anh Long đột nhiên ngồi xuống nắm lấy tóc tôi kéo tôi đứng dậy, tôi đau đớn bị anh ta kéo đứng thẳng dậy, cổ bị một cơn gió lạnh xoẹt qua có hơi đau.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh Long bóp má tôi, nghiêng đầu nhìn về phía kia, mỉm cười chế nhạo: "Ồ, cậu ba, cũng hiếm thật đấy, cậu ba nhà họ Lục khi nào lại thích lo chuyện bao đồng thế này?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lục Kính Đình sải bước đi về phía tôi, đi một bước, khuôn mặt anh ta lại lạnh thêm một phần, tôi nhìn mà cũng không khỏi rùng mình một cái.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Cậu ba, tôi khuyên cậu không nên tiến tới thêm nữa, nếu không khó có thể đảm bảo người phụ nữ này sẽ còn sống để anh đưa đi đấy!” Anh Long nghiêm túc nói, trong lúc nói chuyện, không biết từ đâu anh ta moi ra được một con dao găm, lưỡi dao sắc bén đặt ngay dưới cổ tôi, kề sát vào động mạch cổ của tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi hoảng sợ hít một hơi thật sâu, ánh mắt mơ màng nhìn Lục Kính Đình vẫn đứng yên tại chỗ đó, nhìn chăm chăm dưới cổ tôi, quả thật không có bước tới nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh Long thấy vậy, phì cười một tiếng, cười đến mức tay cũng run theo, con dao trên tay anh ta cũng vì thế mà cọ vào cổ tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Mấy người các người đúng là kỳ lạ, hà tất gì cứ vì một người phụ nữ chứ?” Sau một hồi đùa bỡn, anh Long đột nhiên bóp chặt cổ tôi, dùng sức rất mạnh, khiến tôi không tài nào thở được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cũng chính giây phút này, Lục Kính Đình đột nhiên lao tới, một cước đá anh Long lăn ra đất, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh buốt xoẹt qua tai, cánh tay rất nóng, cả người sau đó cũng cảm thấy trời đất như đang quay cuồng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đợi khi ổn định lại, tôi đã hoàn toàn nằm yên trong lòng của Lục Kính Đình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Khóe miệng anh Long chảy máu, dưới cằm cũng có vết dấu chân mờ nhạt do vừa bị Lục Kính Đình đá trúng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Anh ta khàn giọng, dùng tay áo lau vết máu trên miệng, chống người đứng dậy khinh bỉ nhìn Lục Kính Đình, nói: "Không hổ là cậu ba, ra tay tàn nhẫn bá đạo như thế, tôi anh thật sự không sợ lúc mình lao tới người phụ nữ đó sẽ bị tôi rạch cổ hay sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lục Kính Đình không đáp lại mà ôm chặt lấy tôi, sau đó lạnh lùng nhìn anh ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Ha, hôm nay ở đây chỉ có người

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”