Nhật Ký Tình Nhân

Chương 310: Chạy đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

"Cô định làm gì?" Tôi cảm giác được mọi chuyện không ổn nên lùi về phía sau hai bước. Hai người đàn ông kia trực tiếp tóm lấy cánh tay của tôi, tôi vùng vẫy hai lần vẫn không có hiệu quả.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Triệu Mộng Tuyết sai người đi xem đồ của tôi, sau đó đặt tay lên bụng tôi ngay trước mặt tôi, cô ta lau hai lần. Trong nháy mắt đó tôi cảm giác có một dòng điện chạy qua bụng, cả người không kìm chế được mà run lên, vội vàng tránh ra.

Cô ta nở một nụ cười quái dị rồi nói: "Không làm gì cả, chỉ là trước khi sinh con thì cô cũng không cần gặp Chu Phong. Sinh xong thì không cần cô quan tâm nữa rồi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi cố gắng bình tĩnh rồi nói: "Được, tôi có thể đồng ý với cô nhưng cô nhất định phải làm giúp tôi một chuyện. Cũng đỡ cho tôi phải tìm cách rời khỏi Chu Phong.

Triệu Mộng Tuyết đánh giá tôi với vẻ nghi ngờ rồi hỏi tôi là chuyện gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi nói một cách từ tổn: "Cô sai người đưa em trai tôi tới Thanh Hải, tôi sẽ nghe lời cô."Tôi vừa nói xong thì đột nhiên Triệu Mộng Tuyết lại cười to, cô ta cười xong thì hừ một tiếng lạnh lùng: "Đưa em trai cô đi, cô cũng chuẩn bị chạy rồi chứ gì?"

Xem ra hôm trước mình trốn đi khiến Triệu Mộng Tuyết cảnh giác hơn nhiều.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi nở một nụ cười khinh thường rồi đẩy hai người đàn ông bên cạnh một chút: "Cô cảm thấy tôi bây giờ có thể chạy được à?" Tôi hơi dừng lại rồi cố ý nhìn thoảng qua bụng mình với ánh mắt lạnh lùng: "Nhưng mặc dù không chạy được, nhưng tôi còn có cách khiến cho thứ trong bụng...

Triệu Mộng Tuyết giật mình, cô ta níu cổ áo của tồi rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô dám à?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi nhìn cô ta, không nói không rằng.

Có lẽ Triệu Mộng Tuyết đã sợ hãi, cô ta buông tôi ra rồi nói với vẻ mặt khó coi: "Được, tôi sẽ đưa em trai cô tới Thanh Hải, những chuyện khác không liên quan tới tôi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi nhẹ nhàng thở phào một hơi nhưng trên mặt vẫn không có chút rung động nào. Tôi không dãy dụa mà mặc kệ bọn họ đưa tôi ra khỏi đây, lúc tôi đi ra vẫn không quên uy hiếp Triệu Mộng Tuyết. Nếu như tôi phát hiện em trai mình không tới Thanh Hải an toàn thì đứa trẻ này cũng không cần thiết tồn tại nữa.

Triệu Mộng Tuyết thề thốt với vẻ mặt khó coi, sau đó tôi bị bịt mắt lại, được đưa tới một nơi khác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chờ tới khi tôi thấy rõ mọi thứ xung quanh thì đã bị giam trong một căn phòng bốn mươi mét vuông, tầm nhìn rất rộng rãi, có một cửa sổ sát đất. Tôi đoánchắc ở tầng bốn mươi trở lên.

Trong căn hộ này, tôi có thể đi tới mọi nơi nhưng không thể ra ngoài, trong nhà cũng có người giúp việc chuyên môn chăm sóc tôi. Nhưng bà ta ăn nói rất kín kế, tôi từng thử giao lưu với bà ta nhưng không có chút thông tin nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mọi thứ có thể dùng để liên hệ với bên ngoài của tôi đều đã bị Triệu Mộng Tuyết lấy mất, như là cầm tù. Trong lúc nhất thời khiến tôi không biết phải làm sao cả. Mặc dù Triệu Mộng Tuyết có thể sẽ đưa Tân Gia

Kiệt tới Thanh Hải nhưng sau khi tới đó nó không biết đi đâu. Tôi lại chẳng có cơ hội liên hệ Tần Thiên Khải.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi sầu não cả một ngày, tới gần sáu giờ chiều thì người giúp việc phải đi ra ngoài mua thuốc ăn. Tôi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem tivi, thấy bà ta đang thay giày thì nhìn thêm một chút. Bà ta mang tất cả chìa khóa đi, sau khi rời khỏi đây thì trực tiếp khóa cửa từ bên ngoài, không cho tôi bất cứ cơ hội rời khỏi nào cả.

Tôi suy nghĩ một lát, đợi tới khi bà ta sắp về thì chạy vào phòng bếp bật bếp lên, tìm cái gì đó để gần cho bốc khói. Rất nhanh sau đó phòng bếp đã tràn đầy khói đặc, mùi ga gay mũi chui vào cơ thể tôi như một con rắn độc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi có chút khó chịu mà ôm bụng, tôi làm ướt một cái khăn rồi che miệng mũi lại mà chạy tới phòng khách.

Lúc người giúp việc về thì trong phòng đã khói tới nỗi không nhìn thấy mọi thứ bên trong, khắp nơi đềulà khỏi. Tôi nghe tiếng mở cửa thì ném cái khăn ẩm xuống dưới gầm ghế sô pha, nằm ngửa đầu trên ghế giả vờ như đã hôn mê.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bà ta hét lên một tiếng, vội vàng chạy vào phòng bếp dập lửa. Bà ta vội mở cửa sổ ra rồi đóng ga lại, giải quyết hết mọi thứ một cách nhanh chóng. Sau đó mới chạy tới trước mặt tôi mà lay mấy lần: "Cô Tân, trời ạ, xảy ra chuyện rồi."

Tôi không tỉnh nên lòng bà ta nóng như lửa đốt, chạy tới chạy lui trong phòng. Dường như bà ta còn gọi điện thoại cho ai đó, sau khi gọi xong thì đỡ tôi dậy rồi đi tập tễnh ra ngoài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bên ngoài hành lang có rất nhiều hàng xóm đang tụ tập, bọn họ thấy thế thì đều đi tới giúp đỡ. Tôi được đỡ xuống dưới lầu rồi chuẩn bị lên xe taxi đi bệnh viện. Tôi vừa được đỡ vào taxi thì đưa chân đạp người giúp việc xuống, sau đó khóa cửa xe lại. Tôi vội vàng hét để cho tài xế lái nhanh.

Tài xế còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì đã giậm chân ga theo bản năng, tôi quay đầu nhìn thì thấy người giúp việc vẫn còn đang ngồi dưới đất nhìn chằm chằm xe taxi rời đi. "Không phải cô gái, cô muốn đi đầu thế?" Tài xế vừa lái xe vừa hỏi, trên mặt ông ta tràn ngập sự thắc mắc. "Chú ơi, cho tôi mượn điện thoại của chủ một chút được không?" Tôi sợ bây giờ Triệu Mộng Tuyết còn chưa đưa em trai mình đi nên muốn gọi điện thoại xác nhận một chút.Mặc dù tài xể không hiểu lắm nhưng do dự một chút rồi vẫn cho tôi mượn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi gọi điện thoại cho Tần Gia Kiệt trước, một lúc sau cậu ta mới bắt máy. "Tân Gia Kiệt!" "Chị..." Xung quanh rất ồn ào, thỉnh thoảng còn có tiếng thông báo, có lẽ là đang ở sân bay. Tôi sợ rằng có người của Triệu Mộng Tuyết ở bên cạnh nên nhỏ giọng hỏi xung quanh có ai hay không.

Tần Gia Kiệt nói mình sắp lên máy bay, bên cạnh không có ai hết, hỏi tôi định làm thế nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi thở phào một hơi rồi đột nhiên cảm thấy có chút bất an: "Em đừng lên máy bay, tìm một chỗ mà trốn đi." "Đến cùng là sao vậy chị

Tôi sợ rằng Triệu Mộng Tuyết biết tôi chạy trốn rồi thì sẽ bắt Tần Gia Kiệt về nhưng trong điện thoại cũng không giải thích rõ nên không khỏi có chút lớn tiếng mà quát với Tân Gia Kiệt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tân Gia Kiệt im lặng một lúc rồi mới nuốt nước miếng mà đáp lại một tiếng, không biết cậu ta đã kéo vali hành lý đi đầu nữa.

Trên đường đi, lúc này tôi mới giải thích tình huống bên này với cậu ta một phen, chờ cậu ta tìm được chỗ trốn thì mới nói tới chuyện khác: "Em gọi tới số điện thoại mà lần trước chị đưa cho em, nói là để cho anh ta tới đón em đi. Trừ anh ta ra thì em không được tin vào bất cứ người nào khác, nghe chưa?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tân Gia Kiệt im lặng một lát rồi mới vàng mộttiếng.

Tôi thấy thời gian đã không còn nhiều lắm thì mới cúp điện thoại. Sau đó tôi gọi cho Tân Thiên Khải, để anh ta sai Văn Thành đi đón em trai tôi, còn nói tình hình của tôi cho anh ta biết. Xem ra sắp tới tôi phải trốn ở Thanh Hải một thời gian rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tần Thiên Khải ở đầu dây bên kia cười tôi, nói tôi làm việc quá nhanh, để tôi sắp xếp bản thân xong đã Đột nhiên anh ta im lặng một lúc rồi mới nói: "Em đi tới căn nhà ở Thanh Hải của tôi, ở đó có người của tôi. Sau khi sắp xếp cho em trai em xong thì tôi sẽ liên lạc với em sau. Truyện88.vip trang web cập nhật nhanh nh*ất

Những lời Tần Thiên Khải nói khiến tôi yên tâm hơn nhiều, tôi thở phào một hơi rồi dựa người vào lưng ghế xe.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi xử lý hết mọi chuyện thì tôi trả điện thoại lại cho tài xế, còn nói cho ông ta biết một cái địa chỉ để ông ta đưa tôi đến đó.

Lúc tới nơi thì đã là một tiếng sau, bấy giờ tôi mới biết Triệu Mộng Tuyết vì muốn tôi rời khỏi Chu Phong nên đã sắp xếp tôi trong một căn chung cư ở ngoại thành Thanh Hải.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tối đó tôi nghỉ ngơi thật tốt, ngày hôm sau thì người của Tần Thiên Khải nói cho tôi biết là Tân Gia Kiệt đã an toàn đi tới Đông Quan, được Tần Thiên Khải sắp xếp đi về Hương Hải.

Tôi gật đầu, nói mình đã biết rồi, chờ Tần Thiên Khải liên lạc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng tôi còn chưa chờ được Tần Thiên Khải liênlạc đã nghe thấy một tin tức sấm sét giữa trời quang.

Lúc đó đúng lúc tôi vừa mua điện thoại mới, gọi điện cho Hà Tiêu Dao muốn xác nhận xem cô ấy có sao không. Nhưng nào ngờ vừa gọi qua thì đã vang lên tiếng la khóc của Hà Tiêu Dao, còn có tiếng gào thét của một người đàn ông.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cho dù cách điện thoại tôi cũng có thể nghe được sự tuyệt vọng trong giọng nói của bọn họ. "Cậu ba thả Tiêu Dao ra đi mà, xin cậu đó." Tôi không biết giọng nói này là của ai nhưng lại nghĩ tới Triệu Mạnh Hưng, bởi vì người đàn ông quen thuộc nhất với Tiêu Dao cũng chỉ có anh ta. Và cũng chỉ có anh ta mới lo lắng cho Tiêu Dao đến thế.

Chỉ là khi tôi nghe được hai chữ "cậu ba" thì cả trái tim đều vọt lên cổ họng. Tôi cầm điện thoại mãi mà không thốt lên lời. "Cậu ba, tôi thật sự không biết chuyện Tân Ái Phương chạy trốn, xin anh thả tôi đi đi mà." Sau đó là giọng nói yếu ớt của Tiêu Dao.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi siết chặt nắm đấm, vừa định mở miệng thì đã nghe được giọng nói lạnh lùng của Lục Kính Đình: "Tân Ái Phương, em nghe thấy chưa."

Mới vừa rồi không ai chú ý tới tôi nên tôi còn đang thắc mắc là ai bắt máy. Nhưng giọng nói gần trong gang tấc của Lục Kính Đình khiến trái tim tôi lạnh cóng. Trong đầu tôi tưởng tượng ra cái cảnh anh ta cầm điện thoại với vẻ mặt lạnh như băng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Câu nói này của anh ta khiến cho cả không gian đều chìm vào im lặng, Triệu Mạnh Hưng và Tiêu Daocũng không còn la hét.

Hốc mắt tôi nóng lên, cắn răng mà nói: "Lục Kính Đình, anh muốn làm gì?" "Anh nói với em thì có khi em không tin, không bằng cho em xem tận mắt vậy." Anh ta nói xong rồi cúp điện thoại, sau đó lại gọi video tới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tay tôi run lên, chưa kịp chuẩn bị gì thì đã đối mặt với cặp mắt âm u sâu thẳm của Lục Kính Đình, tôi cảm giác như có một đôi bàn tay vô hình đang siết chặt cổ của mình.

Lục Kính Đình nhìn tôi chằm chằm, anh ta cười cười rồi chuyển ống kính về phía trước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đó là một căn phòng tối mờ, rất xa hoa, ánh sáng trong phòng chỉ đủ thấy đường.

Tiêu Dao nằm trên mặt đất, cả người cô ấy không mặc gì, toàn là máu ứ đọng. Đầu tóc rối bời, mặt đầy nước mắt mà nhìn về phía điện thoại. Sự sợ hãi, bất lực và kinh hoàng trong đôi mắt của Tiêu Dao như lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bên cạnh có mấy người đàn ông đang lấy "thứ kia" đâm thẳng vào người dưới của Tiêu Dao. Hình tượng buồn nôn này khiến cả người tôi như nhũn ra.

Triệu Mạnh Hưng bị đè bên cạnh đầu Tiêu Dao rống lên với tôi: "Tân Ái Phương mau cứu Tiêu Dao đi, cô ấy cũng vì cô mà mới bị đối xử như thế..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi run lên, đôi mắt cũng đỏ lên. Tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào Tiêu Dao đang nằm trên mặt đất nhận hết mọi sự sỉ nhục kia, gương mặt trắng bệch không chút máu của cô ấy hiện lên sự chết lặng,