Nhật Ký Tình Nhân

Chương 302: Vị thế bất lợi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Đêm trước phiên xử, cô Phương gọi điện cho tôi để thảo luận với tôi về phiên tòa ngày mai. Tôi cảm thấy áy náy, nói: "Cô Phương, thực sự ngại quá, lần này không thể giúp được cô rồi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô Phương cũng khẽ thở dài một hơi, trong lòng vô cùng bất lực: “Không trách cô, dù sao mấy ngày nay chắc chắn Kiều Lam đã có đề phòng rồi, còn Lục Kính Đình lại không phải là người bình thường, cô không lấy được chứng cứ cũng là chuyện có thể hiểu!"

Tôi ngập ngừng hỏi: "Thế phiên tòa ngày mai có nắm chắc không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô Phương im lặng một hồi rồi nói: “Nói thật cũng không có gì nắm chắc! Nếu không có chứng cứ đầy đủ chứng minh Kiều Lam phản bội ông Phương, vậy yêu cầu khởi kiện của cô ta rất có thể sẽ được chấp nhân!"

Tôi an ủi cô Phương: "Không sao đâu, Hồng Tuyết Lâu chắc chắn sẽ không rơi vào tay Kiều Lam đâu!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi an ủi cô ta thêm vài câu, cô Phương hỏi: "Cô Tân, ngày mai cô sẽ đến chứ!"

Tôi suy nghĩ một lúc, có hơi do dự.Tuy mấy ngày nay Lục Kính Đình không có nói gì, nhưng Nghĩa vẫn luôn theo dõi tôi, tôi cũng không biết ngày mai có thể đi dự thính hay không.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi còn chưa mở miệng, cô Phương đã dùng giọng điệu kỳ vọng nói: "Tân Ái Phương, tôi mong cô ngày mai có thể đến đây!"

Do dự một hồi, tôi gật đầu nói: “Được rồi, cô Phương, ngày mai tôi sẽ đi tham dự "

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi cúp máy, tôi ngồi bên cửa sổ nhìn vào màn trời âm u kia, dường như sắp đổ mưa.

Lục Kính Đình và Kiều Lam hôm nay không có ở đây, hình như vẫn còn đang bàn chuyện ra tòa ngày mai.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hôm sau tôi thức dậy rất sớm, nhìn thấy tôi chuẩn bị ra ngoài, Nghĩa cũng xuất hiện đúng lúc. "Cô Tân, cô muốn đi đầu sao?"

Sau khi tôi nói muốn đến tòa án, Nghĩa hơi sững sờ một chút, sau đó gật đầu: "Tôi đi gọi xe giúp cô!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn thấy tòa án từ xa có cảm giác rất trang nghiêm, bước lên cái cầu thang dài ngoằn ấy, tôi gặp cô Phương ở trước cửa, còn có luật sư mà cô ấy mời đến.

Cô từng gặp người luật sư này, chính là người lần trước ở trong phòng cô Phương, xem ra lúc đó, cô Phương đã bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cho vụ kiện này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tuy nhiên, bên cạnh cô Phương còn có quản gia của nhà họ Phương, vẫn đứng sau cô ta với vẻ mặt nghiêm túc."Tân Ái Phương, cô đến rồi à!"

Tôi gật đầu, đáp: “Muốn tới đây xem thử!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi vào phòng xét xử, tôi ngồi vào hàng ghế dành cho người dân, việc ly hôn lần này rất đơn giản, cũng không có nhiều người đến nghe, cho nên tôi nhanh chóng ngồi vào hàng ghế đầu tiên.

Nhìn cô Phương dẫn theo luật sư ngồi vào ghế bị cáo, còn đang thảo luận nội dung trên tòa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Quản gia ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi quay đầu sang nhìn ông ta.

Trước đây tôi có nghe cô Phương nói nếu thật sự không có bằng chứng thì đến lúc đó chỉ có thể giao bản ghi âm ra, ít nhất có thể chứng minh chuyện Kiều Lam phản bội ông Phương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người quản gia vẫn tỏ ra bình thản và có vẻ như không quan tâm.

Thấy ông ta không muốn nói nhiều nên tôi cũng không hó hé.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Một lúc lâu sau, cảnh cửa tòa án bị người ta dùng sức đẩy ra.

Kiều Lam năm tay Lục Kính Đình tự hào bước vào trong.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô ta ngẩng cao đầu, trên mặt còn đeo một cái kính râm quá khổ, đôi môi đỏ tươi càng làm tôn lên vẻ đẹp của cô ta.

Lúc bước đi, chiếc áo khoác rộng cũng phất theo, khí thế hừng hực,

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Còn Lục Kính Đình mặc một bộ vest thẳng tắp, đibên cạnh Kiều Lam, mặt không cảm xúc, cả người dường như đang đè nén.

Đi theo sau hai người là một đội luật sư, người nào người nấy mặc đồng phục rất trang nghiêm, trên tay mang theo một chiếc cặp xách, trông có vẻ là một đội rất chuyên nghiệp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Kiều Lam liếc nhìn cô Phương với ánh mắt khinh thường, biểu cảm như muốn nói cô ta sẽ nắm chắc phần thắng trong tay.

Cô ta quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, sau đó lại hướng về phía Lục Kính Đình, bộ dạng vô cùng thân mật.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi khẽ liếc nhìn họ, sau đó quay đầu đi.

Kiều Lam và các luật sư đã yên vị, tôi cảm thấy ở phía bên kia, một luồng áp lực cực mạnh đang đến gần, không cần quay sang nhìn tôi cũng biết đó là ai.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lục Kính Đình nhẹ giọng nói: "Bác sĩ không phải đã nói mấy ngày nay phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt sao, đừng quá lao lực!" "Chỉ là xem phiên tòa xét xử thôi mà, cũng không quá mệt đâu!"

Lục Kính Đình hình như quay đầu sang nhìn tôi, ánh mắt nóng rực đó khiến tôi không dám cử động.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng ngay sau đó anh ta lại rời mắt đi, không nói gì với tôi nữa.

Không lâu sau, phiên tòa bắt đầu, Kiều Lam cho rằng cô ta và ông Phương là vợ chồng, đối với việc yêu cầu phân chia tài sản và yêu cầu thỏa thuận lỵ hôn chắc không có gì là quá đáng.Nhưng bên phía cô Phương lại không đồng ý, bởi vì yêu cầu của Kiều Lam thật sự rất quá đáng, chỉ là một cuộc hôn nhân, vậy mà lại dám đòi hỏi nhiều thứ từ ông Phương như thế. Truyện88.vip trang web cập* nhật nhanh nhất

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Luật sư hai bên cũng không ngừng tranh luận, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.

Sắc mặt cô Phương càng ngày càng khó coi, nhưng Kiều Lam vẫn phô tư thế lòe loẹt của mình ra ngồi ở đó, trên mặt nở nụ cười tự mãn, khiến tôi nóng lòng muốn tiến lên tát cô ta một cái.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Luật sư bên này đã nhanh chóng giao chứng cứ

Kiều Lam và quản gia nhà họ Phương ngoại tình ra, nhưng hiển nhiên bên phía Kiều Lam sớm đã có chuẩn bị, nhanh chóng tìm được một lý do vô cùng hoàn hảo

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cuối cùng, cả phiên tòa rơi vào bế tắc, cô Phương không đồng ý hòa giải, chỉ đành đợi lần mở phiên tòa kế tiếp mới tuyên phản.

Tôi đi theo cô Phương bước ra ngoài, vỗ vai an ủi cô ấy: “Không sao đâu, chúng ta cứ tìm thử lại xem, coi còn chứng cứ nào khác không!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô Phương gật đầu, vừa định nói gì đó thì giọng nói của Kiều Lam đã truyền đến từ phía sau. “Cô Phương, tôi khuyên cô nên sớm nhượng một bước, lựa chọn cách hòa giải đi!” Kiều Lam ôm lấy cánh tay của Lục Kính Đình, bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

Tôi và Lục Kính Đình nhìn nhau một hồi rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt đi.Cô Phương lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Kiêu, mong là lần sau cô còn có thể đắc ý như vậy! Làm người đừng có quá đáng như thế!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Kiều Lam cười lên vài tiếng, nói: “Cô Phương, tôi khuyên cô đừng có vùng vẫy nữa, sớm chấp nhận hòa giải đi, mọi người đều bớt phiền hơn!" "Cô đừng hòng!"

Kiều Lam cũng chẳng thèm để tâm, chậm rãi đeo mắt kính râm của cô ta lên rồi lại khoác tay Lục Kính Đình, ông a ỏng ẹo rời khỏi đó. Cả quá trình Lục Kính Đình đều không nói một lời, dường như thật sự chỉ đơn giản là đến chống lưng cho Kiều Lam.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi cùng cô Phương dùng bữa xong, tôi nhận được điện thoại của Tần Thiên Khải. "Tân Ái Phương, anh Nhiếp đã phát hiện cô biến mất, vẫn đang đi tìm cô!"

Tôi ôm trán và tỏ vẻ bất lực, trước mắt vẫn còn một việc rắc rối, có vẻ như phải nhanh chóng giải quyết chuyện của Kiều Lam, rồi trở về bên cạnh Nhiếp Tuấn Thần càng sớm càng tốt. "Tôi biết rồi, tôi tranh thủ về ngay!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cơ hội có thể tiếp xúc với Nhiếp Tuấn Thần thật sự rất khó, tôi phải nắm bắt cho thật tốt.

Tần Thiên Khải hỏi thẳng: "Vừa rồi có phải cô đang giúp cô Phương giải quyết chuyện ly hôn?" "Um!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Anh ta lại điềm nhiên nói: "Chi bằng tôi chỉ cho cô