Nhật Ký Tình Nhân

Chương 286: Tân Gia Kiệt bị thương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********

“Kính Đình!” Tôn Ly nhìn thấy Lục Kính Đình đến gần, mắt sáng rực lên, sau đó lập tức đi tới thân thiết khoác tay lên cánh tay của Lục Kính Đình, còn không quên liếc mắt nhìn về phía tôi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Tôi hừ lạnh một tiếng, không để ý chút nào tựa trên khung cửa. “Kính Đình, tại sao cô ta lại ở đây?” Tôn Ly nhìn

Lục Kính Đình, trong con người mang theo một tia sương mù, giọng điệu vô cùng tủi thân. “Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Lục Kính Đình khẽ cười một tiếng, nghiêng mắt liếc nhìn Tôn Ly, trong con người xen lẫn một tia suy ngẫm.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Tôn Ly bị Lục Kính Đình hỏi, sắc mặt cô ta trắng bệch, hiển nhiên là không nghĩ tới Lục Kính Đình sẽ hỏi cô ta như thế. “Nhưng mà... Nhưng..." Tôn Ly cắn môi suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không nói ra gì cả. “Nếu không có chuyện gì thì trở về đi.” Lục Kính Đình rút cánh tay mình từ trong tay cô ta ra, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.

Tôn Ly không nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìntôi một chút. Tôi không để ý đến cô ta, quay người đi vào, còn không quên đóng cửa lại, để lại hai người Lục Kính Đình và Tôn Ly.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Không biết Lục Kính Đình có nói cái gì với Tôn Ly nữa không, bên ngoài không còn động tĩnh, chỉ nghe được tiếng mở cửa, Lục Kính Đình từ bên ngoài đi vào. “Em trai tôi đâu?” Tôi nhìn thấy anh ta thì trực tiếp hỏi anh Tân Gia Kiệt ở đâu. “Tôi đã nói tôi mang Tân Gia Kiệt về thì nhất định sẽ mang cậu ta về." Lục Kính Đình nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của tôi thì trên mặt tối sầm lại, giọng điệu quái gở. “Vậy hiện tại nó ở đâu?” Tôi cau mày, gấp gáp hỏi anh ta, sự lo lắng trong lòng chưa từng giảm bớt. "Cậu ta bị thương một chút, tôi gọi người dẫn cậu ta đi xử lý. “Bị thương? Nó ở đâu? Tôi muốn nhìn thấy nó!” Vừa nghe thấy Tân Gia Kiệt bị thương, tâm tình cô lập tức mất khống chế, từ trên giường vội vã leo xuống túm lấy Lục Kính Đình nói. “Tân Ái Phương, em không thể tin tôi được sao?” Lục Kính Đình nhìn vào đôi mắt mang theo sự tức giận của tôi. “Lục Kính Đình, hiện tại tôi chỉ muốn nhìn thấy Tân Gia Kiệt.” Tôi nhìn Lục Kính Đình, trong đầu không nghĩ được gì khác.

Lục Kính Đình nhìn tôi chằm chằm không nói gì. Một lát sau, anh thở dài, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ: “Tôi sẽ dẫn em đi gặp cậu ta.Nghĩ tôi cũng không nghĩ, trực tiếp đi theo Lục Kính Đình đi gặp Tân Gia Kiệt.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Lúc nhìn thấy Tân Gia Kiệt, gương mặt nó không có chút sắc máu nào, nằm ở trên giường có vẻ vô cùng yếu ớt.

Nhìn thấy tôi, nó suy yếu gọi một tiếng chị.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Tôi sợ run tại chỗ, siết chặt nắm tay, môi run lên, âm thanh đè nén chất vấn: “Lục Kính Đình, em trai tôi sao lại bị thương?” “Tôi đã cho em cơ hội, là chính em không nghe.”

Lục Kính Đình nhìn tôi, đôi mắt anh ta lúc sáng lúc tối.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Tôi tức giận không nói được gì cả, chỉ cảm thấy trong lòng bị thương. “Chị.” Tân Gia Kiệt muốn đứng dậy kéo cánh tay tôi, nhưng không cẩn thận động tới vết thương: "Shh..." “Xin lỗi, là do chị không tốt. Tôi nhìn thấy bộ dạng của nó, trong lòng khó chịu. Nếu như không do tôi, nó cũng sẽ không bị Lục Kính Đình tính kế, bị thương nặng như vậy. “Người cũng đã gặp rồi, theo tôi trở về thôi.” Câu nói không mặn không nhạt của Lục Kính Đình từ trên đầu bất thình lình truyền đến. “Tôi muốn ở lại chăm sóc em trai tôi.” Tôi không nhìn anh ta, càng nắm chặt tay Tân Gia Kiệt. “Có người ở lại đây chăm sóc cậu ta rồi, em về cùng tôi trước đã." Lục Kính Đình đưa tay định nằm lấy tay tôi. Tôi theo bản năng nghiêng sang bên cạnh, khiến tay anh ta rơi vào khoảng không.Không ngờ, động tác này đã chọc giận anh ta. Anh ta nghiến răng nghiến lợi gọi tên của tôi, đôi mắt sâu hơn mấy phần.

Mà tôi và Lục Kính Đình cứ giằng co như vậy, cuối cùng Lục Kính Đình lấy vấn đề đứa bé ra uy hiếp tôi trở về.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Lúc ở trên xe, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường phố vào buổi tối, xe cộ thưa thớt, ánh đèn lờ mờ chiếu vào trên đường nổi lên một tia ý lạnh. “Lục Kính Đình, rốt cuộc anh muốn cái gì?” Tôi quay đầu nhìn Lục Kính đình, ánh mắt khẽ lay động. “Tôi muốn em.” Lục Kính Đình giơ tay vuốt ve khuôn mặt tôi, sự phức tạp trong mắt anh tôi nhìn không hiểu, cũng không muốn hiểu. Cập nhật nhanh n*hất trên Truyện88.vip

Muốn tôi? Tôi nghe xong đột nhiên cảm thấy mỉa mai. “Ái Phương... Lục Kính Đình nhìn thấy sự mỉa mai trong mắt tôi, không nhịn được gọi tôi, muốn nói gì đó, mở miệng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ giả dối này của anh ta, gương mặt sâu lắng mà tôi từng yêu. Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Ái Phương, ở bên cạnh tôi đi, tôi sẽ bảo đảm cho Tân Gia Kiệt.” Lục Kính Đình lặp lại một lần nữa, nhưng tôi vẫn không nói gì, chuyện như vậy tôi có năng lực chống lại sao? Đáy lòng tôi không khỏi cười nhạo chính mình.

Đến nơi ở, Lục Kính Đình đi theo sau tôi, định cùng tôi trở lại, nhưng ngay khi bước vào thang máy, cóngười chạy tới gọi một tiếng cậu ba.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Tôi đứng trong thang máy, sau đó nhìn thấy anh ta vốn dĩ đang bước vào được một nửa thì lại thu chân về.

Một tay anh ta chống cửa thang máy, hỏi người đến có chuyện gì.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Người kia thấp giọng không biết nói gì đó ở bên tai Lục Kính Đình, chỉ thấy sắc mặt anh có chút không tốt.

Người kia đi rồi, anh đi vào thang máy nhấn tầng trệt. Tôi cho là Lục Kính Đình sẽ đi luôn, không ngờ anh ta tiến vào thang máy theo tôi. “Sao vậy? Nhìn tôi như vậy, có phải là thích đến mức không dời mắt nổi?" Lục Kính Đình có chút nghiền ngẫm nhìn vào đôi mắt tôi đang dán vào anh.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Tôi bị anh nói như vậy, hơi đỏ mặt, vội vàng nghiêng đầu sang một bên. Sau đó tôi có chút không được tự nhiên nói: “Có phải anh có chuyện cần đi trước. “Đưa em về trước đã." Lục Kính Đình vừa nói xong, thang máy mở ra.

Tôi đi ra ngoài và nói với Lục Kính Đình rằng đã đến rồi, tôi có thể tự mình trở về.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Lục Kính Đình không nói gì, chỉ nhìn tôi mở cửa đi vào.

Trong lúc tôi đang đóng cửa, Lục Kính Đình đột nhiên chặn lại. “Anh muốn làm gì?” Tôi cau mày có chút không hiểu nhìn Lục Kính Đình, không biết anh ta làm vậy là

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh