Nhật Ký Tình Nhân

Chương 277: Bàn điều kiện




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Chương 277: Bàn điều kiện

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ánh mắt tôi lướt qua, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nhanh chóng thu lại ánh mắt, lội hai cô gái trẻ sau lưng vào, nở nụ cười với người bên trong: “ Xin chào các anh, đây chính là hai cô gái nổi bật nhất ở Hồng Tuyết lâu, cũng là do cô Phương đặc biệt phân phó đến đây phục vụ các anh.

Trong phòng không chỉ có mỗi Nhạc Tín, còn có vài khuôn mặt lạ khác, nhưng cùng với Nhạc Tin tươi cười như vậy, có vẻ như quan hệ bọn họ không tồi. Tôi không nói hai cô gái này là người mới, tuy gái mới thì sạch sẽ nhưng chung quy không có kinh nghiệm thì không thể khơi dậy ham muốn. Ánh mắt của vài người đàn ông đang dần lên người chúng tôi, trong mắt để lộ ý đùa cợt và hàm ý một cách trần trụi, giống như cát trong vũng lầy, nhớp nháp và bẩn thỉu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lộ Khiết dù sao cũng từng làm qua chuyện này rồi, cô ấy cư xử thẳng thắn, trong lúc đẩy nhẹ tôi đã thuận thế ngồi vào giữa đám đàn ông, bị một người mặc áo đen ôm vào lòng. Còn Thủy Lan là lần đầu tiên gặp chuyện như này, đẩy tôi mấy cái, từ đầu đến cuối giống như khúc gỗ, cứ đứng yên một chỗ, không nhúc nhích. Tôi quay đầu nhìn cô ấy, đồng tử cô ấy mở to hết cỡ, nhìn ngang nhìn dọc, hai tay căng thẳng đến mức nắm chặt trước bụng. Tôi thấy cô ấy không biết nên làm gì tiếp theo, tiện thể kéo cô ấy đến trước mặt Nhạc Tín, cười híp mắt nói: “Anh Nhạc, cô gái này là đích thân cô Phương lựa chọn cho anh, xin mời anh thưởng thức. Tôi nói xong liền đẩy Thúy Lan lên phía trước, để cô ấy thuận thế ngã lên người Nhạc Tín.

Nhạc Tín tuy là không vừa mắt tôi, nhưng vẫn thuận ý đón Thúy Lan vào lòng, tiện thể ôm lấy cô ấy. Mặt Thúy Lan phút chốc đỏ như quả cà chua, hai tay lo sợ nắm lấy vạt áo của Nhạc Tín, thất thanh kêu lên một tiếng, tuy không quá to nhưng đã thu hút được sự chú ý của Nhạc Tín.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi nhìn sắc mặt Nhạc Tín có chút không đúng, sợ là hành động nhỏ của Thúy Lan đã quấy nhiều đến anh ta, đang định mở miệng nói. Không ngờ đối phương đã cười chế giễu trước, ngước mắt nhìn tôi: “Thành ý của cô Phương tôi xin nhận, rất hợp với khẩu vị của tôi!”

Tôi trong lòng hoảng sợ, chưa kịp định thần vì lời nói của anh ta, không biết từ lúc nào đã nằm chặt lòng bàn tay, mồ hội tuôn ra đầm đìa. “Anh Nhạc thích vậy thì tốt quá!” Tôi cong mắt phụ họa theo. “Nói đi, Hồng Tuyết lâu các người rốt cuộc có chủ ý gì?” Nhạc Tín bất chợt lạnh giọng nói, vừa mới ôm Thúy Lan, lúc nói chuyện liền kéo cô ấy ra khỏi người, để cô ấy ngồi bên cạnh, đổi tay ôm lấy bả vai cô ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sắc mặt tôi tái mét, những vị khách cần tiếp trong tối nay, cô Phương không có nói cho tôi. Nhưng trước đó từng nghe cô ta nói chuyện với quản gia, rồi lại nghĩ đến cô ta có nhắc đến người hôm nay tiếp đón Nhạc Tín là tình nhân trước kia của anh ta. Tôi đoán đây sẽ là một bữa tiệc hồng môn, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với Nhạc Tín. “Anh Nhạc nói gì vậy, tối nay chỉ là... "Bớt nói nhảm, chuyện cổ phần của trang sức Bắc Minh, tất cả mọi người đều hiểu rõ, tôi không có cứu ông cụ, cũng không phải bí mật gì cả. Người kế thừa của ông cụ sẽ bỏ qua cho tôi sao?”

Tôi cười nhẹ một tiếng, nhìn biểu cảm hung dữ của và bộ dạng hốt hoảng không còn đường lui của anh ta, trong lòng thở phào một hơi: “Vậy anh Nhạc đã nghĩ như thế thì sao còn đến đây?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhạc Tín cắn chặt khớp hàm, một quyền đập xuống bàn, hừ lạnh: “Cô nói là tại sao tôi còn đến đây? Trong lòng các người không có tính toán sao? Lợi dụng lúc chuyện hỗn độn, muốn lấy ra uy hiếp tôi, cô nghĩ các cô là ai chứ?"

Ngón tay tôi run lên, bởi vì Nhạc Tín đang nhẫn nhịn, gân xanh nổi lên dưới ánh đèn mờ ảo đặc biệt rõ nét. Còn nhớ Lục Kính Đình cũng vì lấy được cuốn sổ nên đã lừa được cổ phần của Nhạc Tín, mà hiện tại, chắc cũng vì nội dung trong cuốn sổ? Giờ nghĩ lại, tôi gần như đã hiểu tại sao cô Phương lại đưa cuốn sổ cho tôi. Tuy tôi có xem qua một chút nội dung, nhưng Nhạc Tín cũng không hề biết. “Anh Nhạc, tôi nghĩ là anh hiểu nhầm rồi. Nếu như anh không để ý, chi bằng chúng ta đổi một gian phòng khác nói về vấn đề này.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người ở đây lắm tại nhiều mắt, tôi cũng không biết đâu là người của Nhạc Tín, nếu đem mọi chuyện làm ầm lên, chỉ sợ là tôi không dọn được tàn cuộc của bãi chiến trường này. “Có gì thì cứ nói ở đây đi. Nhạc Tín hừ lạnh, vắt chéo hai chân dài như thân trúc lên bàn. Tôi do dự nhìn, khắp phòng đang có vài ánh mắt của đàn ông nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng kinh hãi, do dự một lát, hất cằm hỏi ngược lại anh ta: “Anh Nhạc xác định nói ở đây không có vấn đề gì?”

Ngập ngừng một lúc, tôi dừng ánh mắt đang nhìn thẳng vào anh ta, cố ý liếc nhẹ vài người đàn ông ở bên cạnh rồi cười nhẹ: "Có một số chuyện, tôi nghĩ là anh Nhạc đây sẽ không muốn bị người khác biết!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Con người Nhạc Tín co lại, tay nằm thành quyền phát ra tiếng ken két. Đột nhiên, anh đầy Thuý Lan đang ngồi bên cạnh ra, từ sô pha đứng lên. Tôi cho là anh ta đã chịu nghe lời, nhưng tôi đã lầm. Anh ta bước đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu lạnh băng: "Tân Ái Phương đúng không, một lần rồi hai lần lừa tôi, cô nghĩ tôi là người ăn chay hay là không biết gì về danh tiếng của tôi?” Truyện88.vip trang *web cập nhật nhanh nhất

Tôi bị lời nói cùng khí thế của anh ta như núi cao đè xuống khiến cho hai chân bị tê liệt, đứng không vững, cơ thể nghiêng ngả hai lần trước khi tìm thấy giọng nói của mình: “Anh Nhạc, tôi trước giờ chưa từng nghĩ sẽ lừa dối anh, là tự anh thất hứa trước.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tuy đã cố gắng khiến âm thanh của bản thân trấn tĩnh lại nhưng vẫn nghe thấy được tiếng run rẩy trong giọng nói. Vừa dứt lời, Nhạc Tín đột nhiên nằm lấy vạt áo tôi, nâng người tôi lên trên mấy phân, tôi vươn theo không tới chỉ còn cách kiếng chân lên, đáp lại động tác của anh ta, tận mắt nhìn thấy đôi mắt đang dần đỏ ngầu của anh ta. “Cô còn nói không lừa tôi, vậy cô nói cho tôi biết, là ai khiến tôi đắc tội với nhà họ Triệu, Lục và Phương? Là ai hiện tại đang đứng trước mặt uy hiếp tôi?”

Lời nói của anh ta khiến tôi không kịp trở tay, nhưng mà nhắc đến uy hiếp, không có lửa làm sao có khói, thật sự chẳng có tác dụng gì. Tôi cụp mắt xuống, trầm mặc một lúc, dần dần bình tĩnh lấy lại tinh thần đã bị anh ta làm cho loạn lên, thật lâu sau đó, mới thản nhiên quay lên trả lời anh ta: “Anh Nhạc, tôi còn nhớ tôi có bảo anh đầu tư theo Tần Thiên Khải. Nếu như ngay từ đầu anh chọn cách này thì bây giờ sẽ không thành thế này. Nói đến cùng, vẫn là anh tự mua dây buộc mình thôi mà!” Từng lời nói của tôi như có kim đầm, vẫn luôn nghĩ đây là Hồng Tuyết lâu, không được gây thêm phiền phức.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhạc Tín bị những lời nói của tôi làm cho tức chết, anh ta nằm chặt lấy cằm của tôi, chuẩn bị đánh xuống, nhưng giữa không trung bỗng dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, sau đó nhịn lại không xuống tay. Tôi liếc nhìn nắm đấm của anh ta, sợ đến mức suýt chút nữa tim muốn nhảy ra ngoài. Nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân, đem tay anh ta hạ xuống, khóe miệng nở nụ cười: “Anh Nhạc, anh không cần phải căng thẳng như thế. Nếu không thì, chúng ta sang phòng bên cạnh nói chuyện? Cô Phương từng nói, chỉ cần anh đồng ý một điều kiện, những chuyện này coi như ngay từ đầu không xảy ra, thế nào?”

Mắt Nhạc Tín sáng lên, ngay sau đó lại dập tắt luôn. Anh ta siết chặt lấy cổ áo tôi và tăng thêm lực, cọ sát cổ áo đến nỗi tạo ra cả tiếng. Cũng không biết đã dùng bao nhiêu lực, có cảm giác cổ áo muốn phát hỏa. Tôi giả vờ bất cần nhìn chằm chằm anh ta, thấy anh ta không nói chuyện, không nhịn được nữa liền nói nốt một câu: “Nếu như anh Nhạc không bằng lòng, vậy thì bỏ đi vậy” “Được thôi, đi.” Nhạc Tín lập tức trả lời tôi, đồng thời buông tay đang nắm lấy cổ áo của tôi ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”