Nhật Ký Tình Nhân

Chương 100: Bạn cũ




Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Em ở yên bên trong xe nhé, không được đi đầu hết, một lúc nữa sẽ có người tới đón em về khách sạn, em cứ nghĩ ngợi trước đi, thuận tiên nhìn xem em có thích những thứ này hay không." Ngón tay Lục Kính Đình chạm vào sườn mặt tôi, anh ta vén lọn tóc buông xuống ở bên tại tôi lên, nói xong rồi chuẩn bị xuống xe.

Trực giác nói cho tôi biết chuyện này có tám chín phần mười có quan hệ với em trai tôi, có thể sẽ có manh mối liên quan với Tân Gia Kiệt thì có thể nào tôi cũng không thể ngồi yên được, tôi kéo tay Lục Kính Đình lại: "Tôi không muốn về, anh dẫn tôi đi cùng có được hay không?" "Không được, em chờ ở trong xe đi." Lục Kinh Đình không cần suy nghĩ một chút nào đã từ chối tôi. “Tôi thật sự rất muốn đi cùng anh, tôi cứ có cảm giác bất an thế nào ấy." Tôi siết chặt lấy cánh tay của anh ta, rất hiếm khi tôi sẽ làm như vậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lục Kinh Đình dừng động tác mở cửa xe lại, anh ta quay đầu lại rồi hả miệng như muốn khuyên tôi, nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói gì nữa mà nhếch khỏe môi lên: "Tôi có thể dẫn em tới đó, nhưng em có thể cho tôi cho tốt gì hả?"

Anh ta nhếch mép, một nụ cười xấu xa nở trên mặt, vừa nói vừa véo một cái vào mông tôi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi ngẩn ra, không nghĩ tới lúc này mà anh ta còn có tâm tình đùa giớn, nhưng tôi không thể từ chối được, tôi sợ tôi mà từ chối thì anh ta sẽ không dẫn tôi đi nữa nên dứt khoát tiến sát đến bên tai anh ta rồi cắn một cái lên đó, tôi nói: "Nếu anh không dẫn tôi theo thì chỗ tốt gì cũng không có.", lúc này anh ta mới để tôi xuống xe.

Lục Kính Đình ôm tôi đi về phía trước, đồng thời gật đầu về phía chỗ tối cách đó không xa, hẳn là thằng Đen sắp xếp người ở bên kia.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tới chỗ như thế này mà không có một ít người đi theo thì cho dù Lục Kinh Đình có đánh đấm giải thể nào đi chăng nữa cũng chẳng khác gì muốn đâm đầu vào chỗ chết cả. "Theo sát tôi, đừng nói gì cả." Sau khi vào cửa, Lực Kính Đinh nhỏ giọng dặn dò ở bên tại tôi, sau đó nghênh ngang đi vào.

Tôi gật đầu, cho dù anh ta không dặn thì trường hợp này tôi cũng biết là không thể nói lung tung được.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bên ngoài trời đã tối rồi, tôi không nhìn thấy bên ngoài quán trà trông như thế nào, chỉ cảm thấy đó là một căn nhà nhỏ nhỏ, nhưng sau khi đi vào đó thì tầm nhìn lại cực kì trống trải, toàn bộ quán trà đều được trang trí theo phong cách phục cổ, khắp nơi đều là phong vị cổ kính, ngay đến nhân viên phục vụ đều mặc áo dài, kéo đại một cô ra đều là người đẹp hàng đầu, nhìn cấp bậc này là biết chắc chắn ông chủ đứng phía sau quán trà phải là kẻ tại to mặt lớn rồi.

Trên đường đi vào, trong không khí có hương trà nhàn nhạt, rất có thể thả lỏng thần kinh. không trách có nhiều người có quyền thể thích đến quán trà thả lỏng khi gặp phải áp lực như vậy, nơi như thế này quả nhiên là một nơi tốt đẹp có thể khiến tinh thần thoải mái, so với hộp đêm đúng là trên trời dưới đất mà, tôi thẩm nghĩ trong lòng như vậy, có điều suy nghĩ của tôi rất nhanh đã bị cắt đứt rồi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lục Kinh Đinh ôm tôi còn chưa kịp lên cầu thang thì phía trước đã bị một đám tay sai vây quanh.

Tim tôi ngay lập tức đập dồn dập, tôi cẩn thận ngắng đầu rồi liếc mắt nhìn Lục Kính Đình, biểu cảm trên mặt anh ta không có bất cứ chút dao động nào “Tôi muốn gặp Tần Thiên Khải " “Ngày hôm nay cậu Tân không tiếp khách. “Nói cho cầu Tần của mấy người là Lục Kinh Đình Đảm tay sai có vẻ hơi mất kiên nhân: "Còn tạo là kính miếu đây này! Cậu Tần đã nói là ai cũng không gặp rồi, đi mau lên "

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tên tay sai nói xong rồi định đuổi người, tôi kéo ống tay áo của Lục Kinh Đình, anh ta đứng sừng sững bất động như một bức tượng Phật ở đây: "Nếu hôm nay tôi nhất định phải gặp anh ta thì sao?" "Vậy thì đừng trách bọn tao không khách khi "

Tôi chưa kịp thu hồi ánh mắt thì đã nghe tiếng đạn lên nòng, mấy khẩu súng sáng bóng chĩa vào tôi và Lục Kính Đình.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lục Kinh Đình xiết chặt bờ vai của tôi, anh ta khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Sao, quán trà của mấy người tiếp khách như vậy à? Cũng long trọng đấy."

Tên tay sai dẫn đầu không hề trả lời câu hỏi của Lục Kinh Đinh mà chậm rãi đi tới, cầm súng di thắng vào trán Lục Kinh Đình, lắc lắc đầu, tiếng xương đầu cọ sát kêu "răng rắc" "Máy là ai? Có hiểu quy củ hay không hả? Đã nói là hôm nay câu Tấn không tiếp khách, nghe không hiểu tiếng người hả?" Nghe giọng của tên tay sai này có vẻ là thân tín của Tân Thiên Khải thì phải. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lục Kinh Đình vốn đã liều linh sản, tính nết cũng không được tốt lắm, tên tay sai kia có vẻ là đã chọc phải anh ta, anh ta đột nhiên đưa tay cướp lấy súng rồi chỉ vào trán tên đó, nhếch miệng cười khinh thường "Mày vừa mới nói gì, hình như tạo không nghe rõ

Những người còn lại vừa nhìn thấy tên tay sai kia bị Lục Kính Đình bắt lại thì toàn bộ bao vây quanh chúng tôi, có điều trên tay Lục Kính Đình còn có con tin, những người khác cũng không dám tiến về phía trước nữa.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tên tay sai kia có lẽ là bị đàn em phía dưới khen tặng quen rồi, không nghĩ tới Lục Kính Đinh đột nhiên làm như thế, thân thể hơi run, giọng nói cũng lập tức mềm đi một chút: "Thông báo thi thông báo, anh thả tôi ra, tôi đi gọi điện thoại "

Lục Kính Đình cũng không làm khó anh ta nữa mà buông lỏng tay ra, dù sao ngày hôm nay người chúng tôi muốn gặp là Tần Thiên Khải, không đáng phí thời gian cho tên tôm tép này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tên tay sai kia gọi điện thoại, bên kia khựng lại khoảng ba giây đồng hồ rồi truyền tới một giọng nam: “Mời câu ba vào "

Tên tay sai kia nghe được chữ "mời" này thì lập tức mắt đến một nửa khí thế, anh ta cúp điện thoại xong thì vôi và đi tới bên cạnh Lục Kinh Đình: “Cậu ba, là tôi có mắt không trong, mời cậu ba đi theo tôi" Lục Kinh Đình không để ý đến anh ta, tên tay sai kia dẫn chúng tôi đi thẳng đến tầng cao nhất.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trên tầng cao nhất chỉ có một căn phòng, trang hoàng không quá khác biệt so với tầng dưới, nhưng tinh xảo hơn không biết bao nhiêu lần.

Tên tay sai kia tươi cười mời Lục Kính Đình đi vào, Lục Kinh Đình hừ lạnh một tiếng rồi đẩy cửa ra.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Sau cánh cửa là một bức bình phong, mặt trên bồi một bức tranh, tôi nhận ra bức tranh này, đó là bức "Non sông ngàn dặm" của Vương Hy Mạnh, lúc trước tôi đã từng thấy nó khi đi theo Chu Phong đến một buổi đấu giả từ thiện, giá thành giao lúc đó hình như là hơn một trăm tám mươi tỷ, phải nói là gu thưởng thức nghệ thuật của ông chủ quán trà này cũng rất độc đáo.

Chúng tôi còn chưa vòng qua bức bình phong thì đã nghe thấy một giọng nam gần giống với giọng nói trong điện thoại khi nãy, âm thanh rất có cảm xúc, cũng có thể nói là... có cảm giác rất ấm áp. "Cậu ba Lục, nghe danh đã lâu."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bức bình phong này là bản trong suốt, có thể nhìn thấy người phía bên kia một cách mờ mờ do do, anh ta ăn mặc rất quái lạ, hình như là... để cổ trang, Hàn là một người đàn ông tuổi trung niên hoặc đã già cũng nên? Có điều nghĩ lại thì cũng đúng, có thể leo lên được địa vị này thì đâu còn mấy ai tuổi trẻ có chu?

Lục Kinh Đình không trả lời mà cười to một tiếng, ôm tôi đi vòng qua bức bình phong, đi về phía cái bàn sau tấm bình phong.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cái bàn kia rất tinh xảo, từ chân bàn đến mép bàn đều được trạm trổ hoa văn thủ công, kiểu hoa văn này đã rất xưa rồi, bị dùng đến bóng loáng, có điều ông nội đã từng nói với tôi, những thứ như thế này, năm tháng càng lâu thì càng là đồ cổ,

Nghĩ tới đây, tôi ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem mặt mũi của Tần Thiên Khải trông như thế nào. Ảnh mắt của tôi vừa mới nhìn đến mặt anh ta thì cả người tôi đã sửng sở.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Người đàn ông này. . . sao trông lại. . . nho nhã như thế?

Làn da của người đàn ông trước mặt còn trắng trẻo mịn màng hơn cả con gái nữa, tuy trên người anh ta đang mặc một bộ đồ cổ trang nhưng hoàn toàn không có một chút về già nua nào cả, mà ngược lại còn làm nổi bật sự hăng hái của anh ta, khiến tôi có cảm giác anh ta là người ôn tồn lê đô, xem ra anh ta cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, thậm chí là trẻ hơn cũng nên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trước kia tôi đi theo Chu Phong, sau đó lại theo Lục Kinh Đình, cũng đã gặp rất nhiều ông trùm xã hội đen, họ hoặc là tàn nhẫn, hoặc là thô bạo, xưa nay tôi chưa từng gặp được người nào có khí chất có thể gọi là cao quý và lạnh lùng như người trước mặt này, tôi cảm giác anh ta không giống như ông trùm xã hội đen mà giống nghệ sĩ dương cầm trong xã hội thượng lưu châu Âu hơn.

Nếu như không phải người khác gọi anh ta là cậu Tần thì có đánh chết tôi tôi cũng sẽ không tin tưởng người trước mặt này lại là ông trùm xã hội đen, tôi khiếp sợ không thôi, một hồi lâu sau mới phục hồi tỉnh thần lại. Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Sau khi Lục Kinh Đình nhìn thấy anh ta thì rõ ràng cũng sửng sốt một chút, nhưng anh ta chỉ ngần ra vèn vẹn không tới một giây đã khôi phục bình thường rồi. "Cậu Tần." Lục Kính Đình nhếch môi rồi ngồi xuống ghế, tôi cũng ngồi theo ở bên cạnh anh ta.

Tần Thiên Khải cười, rốt một chén trà cho Lục Kính Đình, Lục Kính Đình nhếch môi, liếc chén trà này một chút rồi rồi cầm lên nhìn Tần Thiên Khải, nhấp một ngụm, "Trà ngon, không nghĩ tới câu Tấn cũng hiểu thường thức trà." Lục Kinh Đình đặt chén lên bàn, nhìn về phía Tần Thiên Khải.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tần Thiên Khải cũng không tức giận vì dáng vẻ tùy tiên của anh ta mà ngược lại còn nhấp một ngụm trà, từ tổn nói: "Làm cậu ba chê cười rồi." Anh ta dừng một chút rồi đặt chén trà xuống, nói: "Không biết cậu ba tới đây là có chuyện gì?" "Không có chuyện gì cả, chỉ là khát nước mà thôi, thế mới phải tìm đến cậu Tần đây uống trà chứ đúng không?" Lục Kinh Đình cầm chén trà trong tay, nụ cười trên mặt không rõ ràng nhưng lại cho ta một loại cảm giác như anh ta đang khiêu khích. "Đến rồi thì là khách, xin mời." Tần Thiên Khải chỉ nhẹ nhàng nhếch môi, sai người lại rót đầy một chén trà nữa cho Lục Kinh Đình.

Lục Kinh Đình không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào một bức bình phong khác ở trong phòng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trong phòng này có hai bức bình phong, một bức đặt ở trước cửa, một bức khác đặt ở trong phòng, cách vai trái của Tần Thiên Khải khoảng nửa mét.

Trên bình phong kia có bóng người, một dừng, một ngôi, người đứng không nhúc nhích, người ngồi thì hình như đang thường thức trà. Vừa nãy thắng Đen điện thoại tới nói là Tần Thiên Khải gặp anh Phong, người phía sau tấm bình phong này tâm chín phần mười chính là anh Phong rồi. "Cô đây cũng là khách." Có lẽ Tần Thiên Khải chủ ý tới tầm mắt của chúng tôi nên sai người bên cạnh cũng rót cho tôi một chén trà.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Vì chuyện của Tân Gia Kiệt mà trong lòng tôi khó tránh khỏi nôn nóng, tôi không có tâm trạng thưởng thức trà, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười.

Lục Kính Đình nhìn về phía Tần Thiên Khải, nụ cười trong mắt có chứa thâm ý, anh ta chậm rãi mở miệng: "Hình như hôm nay cậu Tần còn có một vị khách khác thì phải?" "Ảnh mắt của cậu ba sắc bén thật đấy." Tần Thiên Khải vẫn cười như cũ, giống như cho dù có thế nào đi chăng nữa thì anh ta đều sẽ không có một chút cảm xúc tức giận nào vậy. "Không biết vị khách này là ai?" Lục Kinh Đình nói xong thì muốn đứng dậy đi tới chỗ bức bình phong kia.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tần Thiên Khải cũng đồng thời đứng dậy, đè xuống vai Lục Kinh Đình, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười ôn hóa đó: "Nếu câu ba tới tìm tôi uống trà thì đừng nên hỏi đến những chuyện khác vẫn tốt hơn."

Trong lúc nhất thời, tôi có chút không biết làm sao, không biết nên đứng lên hay là ngồi tại chỗ, cuối cùng tôi vẫn đứng lên, tình huống như thế này mà tôi còn ngồi thì không thích hợp lắm. "Hình như cậu Tần hiểu lầm ý của tôi rồi." Lực Kính Đình bình tĩnh đầy tay của Tần Thiên Khải ra: "Tôi thấy vóc dáng vị khách này của anh có hơi quen mắt, hình như là một người bạn cũ của tôi ở Thanh Hải lúc trước, nếu thật là người bạn cũ đó của tôi mà không chào hỏi thì chẳng phải là làm người ta mất lòng hay sao?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trong lời nói của Lục Kinh Đình có ẩn ý, anh ta nhấn mạnh vào hai chữ "Thanh Hải".

Tôi nhìn về phía bức bình phong, người đang ngồi phía trong bình phong đang nâng chén trà lên, khi nghe Lục Kinh Đình nói đến hai chữ "Thanh Hải" thì rõ ràng là tay người đó khựng lại một chút.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lục Kính Đình đi tới trước tấm bình phong, ngay lúc sắp đi vòng qua thì lại bị Tần Thiên Khải cần đường: "Cậu ba, tôi vẫn giữ nguyên câu nói vừa rồi, người đến là khách, nếu đã là khách của tôi thì tôi có nghĩa vụ bảo vệ sự riêng tư của người đó."

Lúc này nụ cười của Tần Thiên Khải rốt cục không còn lịch sự như vừa nãy nữa mà thoảng có một tà cảnh cáo. "Tôi chỉ muốn xác nhận một chút xem đây có phải là người bạn cũ của tôi hay không mà thôi, cậu Tân không cần khẩn trương như vậy làm gì." Ảnh mắt Lục Kinh Đình nhìn Tần Thiên Khải vẫn mang theo một tia khiêu khích. "Xin lỗi." Tần Thiên Khải chỉ nói hai chữ, thắng thừng từ chối yêu cầu của Lục Kính Đình. "Vậy nếu như tôi nói tôi nhất định phải gặp người này thì sao?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net