Do đó, những người phụ nữ có nghề nghiệp đặc thù ở Cảng đảo sẽ ở bên trong lầu trọ nhà mình chờ khách hàng đến cửa, được xưng là “lâu phượng”.
Uông Đan Ni làm nghề này đã mười năm, tiền kiếm được cũng không tệ, nhưng cô ta vẫn luôn xài tiền như nước, cơ bản không có tích trữ được khoản tiền nào.
Lúc muốn đi chơi cũng không thể đi được chỗ nào xa một chút, chỉ có thể vào trong khu vui chơi giải trí tùy tiện chơi đùa mà thôi.
Đây là lần đầu tiên cô ta tới khu vui chơi giải trí này, không ngờ vận khí lại kém tới như vậy, bắt được vé ma.
Cô ta nhìn khắp bốn phía, ngay cả một bóng người cũng không có, yên lặng nằm ngoài dự đoán.
Cô ta hơi sợ hãi, hối hận vừa rồi bản thân không nên chạy loạn, đành lớn tiếng gọi tên của Trương Viễn Trì nhưng lại không có ai trả lời.
Bỗng nhiên, cô ta nghe được phía trước có tiếng động gì đó, nuốt một ngụm nước bọt, cô ta cố lấy dũng khí đi lên, ghé vào ngã rẽ ở phía trên, thò đầu ra ngoài nhìn xem.
Vừa nhìn một cái, cô ta lập tức sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên chói tai.
Ở đằng sau ngã rẽ có một cái bàn bằng sắt, bên cạnh có đặt hai cái băng ghế, dùng sơn nước sơn thành đủ loại màu sắc, trên bàn dọn sẵn một bàn đồ ăn, một bà chủ với cái eo uốn éo đang ngồi ở bên cạnh bàn, giống như đang đợi chồng bà ta đi làm trở về.
Nhưng mà, sắc mặt của bà chủ kia trắng bệch, cổ của bà ấy bị cắt thành một cái lỗ hổng thật lớn, máu thịt tuôn ra, còn có máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy ra ngoài.
Lại nhìn tiếp tới bàn đồ ăn kia, tất cả đều là nội tạng tươi sống, Uông Đan Ni nhìn thấy, thiếu chút đã ói hết bữa cơm mới vừa ăn tối hôm qua ra.
Bà chủ bị cắt cổ họng kia dường như đã phát hiện ra cô ta, chậm rãi quay đầu lại, cặp mắt trợn trắng nhìn chằm chằm vào cô ta, tràn ngập thù hận và phẫn nộ vô tận.
Uông Đan Ni sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, muốn quay người lại chạy trốn nhưng lại phát hiện ra cơ thể của cô ta cơ bản cũng không nghe bản thân sai sử, động tác cứng ngắt đi về phía bà chủ bị cắt cổ họng kia.
Lúc này, cô ta nhìn thấy trên bức tường bên cạnh có ghi một chút giới thiệu về địa điểm cảnh quan kinh dị này.
Bà chủ cắt cổ họng: ông chồng lăng nhăng mê đắm “lâu phượng”, vắng vẻ ngược đãi vợ mình.
Người vợ tìm tới cửa đánh nhau với kẻ được chồng bà ta bao nuôi ở lâu phượng, bị người ở lâu phượng dùng dao phay cắt cổ họng, cho nên cực kỳ oán hận lâu phượng.
Uông Đan Ni muốn thét chói tai kêu cứu, há miệng thở dốc, rồi lại phát hiện bất cứ âm thanh gì trong cổ họng đều không thể phát ra được.
Cô ta hoảng sợ nhìn ma nữ kinh dị trước mặt, mắt trừng lên thật to.
Bà chủ cắt cổ họng đứng dậy, một đầu tóc dài rối tung đột nhiên bay lên, chằng chịt rậm rạp chui vào trong mặt Uông Đan Ni.
Đồng tử cô ta thoáng cái phóng to ra, ánh mắt trở nên trống rỗng, cả người dường như đã trở thành một cái xác không hồn.
Chúng tôi đi theo phía sau Trương Viễn Trì, đã đi được một đoạn đường rất dài, cũng gặp được rất nhiều địa điểm cảnh quan kinh dị, nhưng đều là người làm bằng nhựa plastic giả, còn làm đến độ đặc biệt giả trân, cơ bản là không doạ được ai.
Lại qua tiếp một cái ngã rẽ, trước mắt xuất hiện một địa điểm nơi có cảnh quan kinh dị.
Một con ma thắt cổ quay lưng về phía chúng tôi, nó bị treo lên trên, thân thể vẫn còn đang không ngừng lay động.
Trên thẻ bài của địa điểm cảnh quan kinh dị này có ghi: ma thắt cổ, khi còn sống đi vay nặng lãi thiếu nợ một khoản tiền lớn, không có tiền trả lại, thắt cổ tự sát mà chết, hận nhất là vay nặng lãi.
“Này, các người nhìn xem.” Trần Quân đột nhiên dùng một ngón tay chỉ vào trong góc.
Chúng tôi nhìn sang, chỗ đó vậy mà có vứt một người giả làm từ nhựa plastic, khuôn mặt vặn vẹo, đầu lưỡi bị kéo ra dài ơi là dài, giống hệt như một con ma thắt cổ.
Lồng ngực của tôi lạnh buốt, lạnh ra khắp toàn thân, người giả làm bằng nhựa plastic đang ở chỗ này, vậy còn cái xác đang bị dây thừng treo lên kia là ai?
Cót két, cót két.
Tiếng chuyển động rất nhỏ ở trong màn đêm yên tĩnh phát ra cực kỳ kinh dị, người bị treo rõ ràng là đang chậm rãi vòng tới đây.
Các du khách vừa nhìn, toàn bộ đều hét ầm lên.
Người bị treo kia, rõ ràng chính là một trong ba du khách bị mất tích trước đó, chính là ông chú trung niên kia!
Ôn Diệu Noãn cả gan đi xem xét, con ma thắt cổ kia bất thình lình mở mắt ra, đầu lưỡi duỗi ra ngoài miệng nhanh chóng biến dài, quấn lấy cổ của Ôn Diệu Noãn.
Biến cổ này xảy ra thật nhanh, Ôn Diệu Noãn lập tức bị lưỡi con ma treo lên.
Tôi biến sắc, lập tức móc ra một lá bùa trấn tà, bấm một cái pháp quyết, ném về phía con ma thắt cổ.
Khi bùa trấn tà chạm vào, trên người ma thắt cổ bốc lên một làn khói xanh, thả Ôn Diệu Noãn ra.
Ôn Diệu Noãn ở trước mặt mọi người bị một con ma hung ác tập kích, mặt có chút không nhịn được, thở hổn hển nhằm vào nó bắn liên tục ba phát, ba phát đều bắn vào trên trán của con ma thắt cổ.
Viên đạn kia hình như cũng không phải viên đạn bình thường, ma treo cổ bị trúng liên tục ba phát súng, thân thể bắt đầu tan vỡ, cuối cùng biến thành một đống máu thịt be bét, chồng chất bên dưới bộ đồ và dây thừng.
Ôn Diệu Noãn quay đầu, nói với chúng tôi: “Nơi này không nên ở lâu đâu, đi mau.”
Chúng tôi vội vàng rời khỏi địa điểm cảnh quan kinh dị này.
Vượt qua mấy cái ngã rẽ, lại thấy được một địa điểm có cảnh quan kinh dị khác.
Thiếu niên nhảy lầu: ở trường học thường xuyên bị bạn học bắt nạt, không chịu nổi nên nhảy lầu tự sát, thân thể rơi xuống vừa vặn đâm vào trên lan can lưới sắt, bị sống sờ sờ cắt thành hai nửa.
Đối với thiếu niên bất lương cực kỳ căm hận.
Có hai cái xác trên mặt đất, hai nửa người trên và hai nửa người dưới.
Một cái là người giả làm bằng plastic, mà cái còn lại chính là thiếu niên bị mất tích kia.
Đột nhiên, thiếu niên kia nhúc nhích, nửa người trên của anh ta bò sát rất nhanh trên mặt đất.
Lúc chỉ còn cách chúng tôi vài bước chân, nó bỗng nhiên thả người dựng lên, thét chói tai nhào về phía Diệp Anh.
Tôi vốn cứ tưởng mục tiêu của nó là Ôn Diệu Noãn hoặc là tôi, nó thật sự cũng đi về hướng của chúng tôi, không ngờ ở giữa đường vòng nhẹ một cái, nhào vào trước người Diệp Anh.
Phản ứng của Diệp Anh đúng là rất nhanh, cô ta hét lên một tiếng, đẩy bạn trai bên cạnh về phía trước.
Trần Quân ngay lập tức bị thiếu niên bổ nhào lên, hai tay thọc vào bụng anh ta.
Trong tiếng thét thê lương chói tai, Ôn Diệu Noãn nhanh chóng nổ súng, một viên đạn hình thoi chính xác bắn vào trên người thiếu niên kia.
Thiếu niên chịu đựng đau nhức kịch liệt, một phát đã móc được trái tim của Trần Quân, dùng sức tách rời nó ra.
Ôn Diệu Noãn nhìn không được nữa, cô ấy vừa thu súng lại, lập tức từ bên trong thắt lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm, bước vài bước lập tức xông tới, một kiếm đâm xuyên qua trái tim của thiếu niên ác quỷ kia.
Trong tay của thiếu niên ác quỷ vẫn còn đang cầm trái tim của Trần Quân, thả tới bên miệng, đang muốn cắn nuốt thật nhanh, cuối cùng cũng ăn không được.
Lồng ngực của cậu ta vỡ ra, hoá thành từng mảnh máu thịt rớt xuống.
Cuối cùng cũng hoá thành một bãi máu thịt.
Mà Trần Quân đã bị moi tim đương nhiên cũng không thể sống sót được rồi.
“Có ý tứ.” Thẩm Tinh Diệp bỗng nhiên nói.
“Nhìn cách ăn mặc của thiếu niên này, hơn phân nửa là biểu hiện điển hình của thiếu niên bất lương chuyên đi bắt nạt người khác.
Mà cái ông chú trung niên lúc trước mười phần thì cũng hết tám phần là chuyên môn cho vay nặng lãi.
Các người nói xem, cái người phụ nữ xinh đẹp kia, tại sao lại có kiểu chết như thế này?”
Diệp Anh đột nhiên chỉ về phía trước, hoảng sợ nói: “Cái đó, ở chỗ đó có người.”
Chúng tôi lập tức cảnh giác cầm vũ khí lên, nhìn kỹ mới phát hiện đúng là người phụ nữ xinh đẹp kia.
Tóc cô ta che trên mặt, vòng eo uốn éo, lung la lung lay đi về hướng chúng tôi.
Tôi vừa định tiến lên lại bị Thẩm Tinh Diệp ngăn lại: “Cẩn thận, cô ta rất có thể đã không còn là người nữa rồi.”
Đi tới gần, Uông Đan Ni đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Đột nhiên, tóc của cô ta bắt đầu dài ra nhanh chóng, trong nháy mắt dài ra hơn mấy chục mét, bao vây tất cả chúng tôi lại giống như kén tằm.
May là tôi đã có chuẩn bị từ sớm, trong tay nắm sẵn một lá bùa trừ tà, vỗ thẳng vào cái đầu tóc kia.
Tóc giống như là đang bị que sắt nung đỏ dí vào, nhanh chóng rụt trở về.
Mà Thẩm Tinh Diệp, bàn tay cậu ta ở bên trong đầu tóc mạnh mẽ luồng ra ngoài, sau đó khuấy loạn một hồi, phá cái kén tóc kia nát bấy.
Ôn Diệu Noãn ở bên kia cũng không cam chịu yếu thế, nhuyễn kiếm vung vẩy, chém đầu tóc ra thành mấy đoạn, chui ra.
Bên trên thanh nhuyễn kiếm kia có khắc chữ phù chú, cũng không phải là binh khí bình thường mà đã khai quang, có linh khí gia trì.
Tôi và Thẩm Tinh Diệp liếc mắt nhìn nhau, cậu ta nói: “Cô đi cứu bọn họ đi, để tôi giải quyết con ma nữ này.”
Tôi ừ một tiếng, phối hợp với Ôn Diệu Noãn cùng nhau cứu người.
Mà Thẩm Tinh Diệp lập tức đi tới trước mặt Uông Đan Ni, chặn ngang bóp cổ cô ta.
Không đúng, cái mà cậu ta bóp cũng không phải là cổ của Uông Đan Ni mà là cổ ma.
Cậu ta vậy mà có thể từ trong cơ thể Uông Đan Ni lôi ra một con ác quỷ, cách ăn mặc của ác quỷ kia có chút giống với bà chủ trong gia đình, trong cổ họng bà ta vẫn còn đang không ngừng chảy máu.
Thật là lợi hại!
Tôi nhịn không được cảm thán trong lòng.
Thẩm Tinh Diệp khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là một con ác quỷ mà thôi.” Dứt lời, cậu ta trực tiếp bóp nát đầu nó.
Tôi càng thêm kinh hoàng, người tu đạo bình thường muốn giết chết Quỷ Hồn cũng cần phải mượn dùng pháp khí hoặc là các loại bùa, thế mà cậu ta lại có thể trực tiếp bóp nát linh hồn.
Thực lực của cậu ta tại sao lại mạnh như vậy được chứ?
Hoặc là có thể trên người cậu ta có bí mật gì đó không muốn cho người biết đúng không?
Ma nữ bị giết, mọi người tạm thời vẫn an toàn, Diệp Anh sợ chúng tôi nhắc tới chuyện cô ta đẩy bạn trai ra ngoài chắn tai họa, ác nhân cáo trạng trước xông về phía tôi quát lên: “Cô có bùa chú, vì sao trước đó không lấy ra chia cho chúng tôi? Nói không chừng ba người bọn họ sẽ không phải chết, là cô đã hại chết bọn họ!”
Mấy du khách còn lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi, dường như cũng cảm thấy có chút đạo lý.
Ngoại trừ Trương Viễn Trì, người đàn ông này thoạt nhìn tuổi cũng không chênh lệch nhiều so với tôi, dáng vẻ cũng có chút hèn mọn bỉ ổi, nhưng lại là một người hiểu chuyện.