Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 671






Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, nói nhỏ vào tai tôi: “Không sao đâu, trăm năm cũng chỉ là lướt qua mà thôi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, đến lúc đó, tôi sẽ luôn ở bên em cho đến khi thiên hoang địa lão.


Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ấy, liệu chúng tôi thật sự có thiên hoang địa lão hay không? Tôi không dám nhìn về tương lai, tôi chỉ cần trân trọng hiện tại mà thôi.

Chúng tôi đi qua phủ tướng quân tráng lệ, đến hang động phía sau phủ, một cây cầu trên trời nối dài từ cuối hành lang, vắt ngang vách núi như một cầu vồng trắng, đổ xuống dòng núi đối diện.

Không biết tại sao, trong lòng càng ngày càng cảm nhận rõ sự bất an, bi thương trong đó.


Phía bên kia cầu, bên dưới đá hắc quang, rốt cuộc có cái gì?
“Khương Lăng?” Chu Nguyên Hạo đỡ lấy bả vai tôi: “Đi thôi.


Chúng tôi đi qua cầu, xuyên qua khe núi, cuối cùng của khe núi là một màu đen như mực, nhìn giống như một hồ nước đen.

Thế nhưng tất cả đều là đá hắc quang.

Tôi đi trên đá hắc quang, ánh mắt nhìn thẳng vào đá hắc quang ở trung tâm, đá hắc quang sáng bóng được phủ một tầng huỳnh quang mỏng.

Bỗng nhiên trong đầu tôi thoáng hiện lên một số hình ảnh lộn xộn, thời điểm kiếp trước, một mình tôi đi đến một vùng toàn đá hắc quang, ngã nhào xuống đất, mặt mũi đau đớn không chịu nổi.

Tôi đau đớn dữ dội hét chói tai, sắc mặt tái nhợt, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.

Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.

Ở trong những hình ảnh kia, tôi thấy phía dưới người mình là một màu đỏ tươi của máu.

Hai chân mềm nhũn, tôi suýt nữa ngã xuống đất, Chu Nguyên Hạo đỡ lấy tôi, chau mày nói: “Khương Lăng, có phải em nhớ lại được gì rồi không?”

Tôi nắm lấy bả vai anh ta, ngẩng đầu lên nói: “Thật xin lỗi.


Chu Nguyên Hạo nhíu chặt chân mày lại hơn: “Khương Lăng, nói cho anh biết, bên dưới đá hắc quang rốt cuộc có cái gì?”
Tôi lại đi về phía trước một đoạn nữa, đi tới chỗ hồ đá hắc quang trung tâm, tôi chỉ tay xuống đất, anh ấy nhìn theo hướng theo ngón tay của tôi, đôi đồng tử co rút lại, cặp mắt không nhịn được mà trợn to.

Ở dưới đá hắc quang, có một đứa bé sơ sinh đang ngủ say.

Anh ấy bất ngờ nắm lấy bả vai tôi: “Khương Lăng, đứa bé đó là ai vậy?”
Ngực tôi rất đau, nước mắt theo hai gò má chảy xuôi xuống.

“Nguyên Hạo, vốn dĩ chúng ta nên chuyển thế cùng năm với nhau, anh có biết tại sao em với anh kém nhau ba tuổi không?” Tôi nhìn về phía đứa bé gái đó nói: “Bởi vì em đã mang thai, em mang thai ba năm, sinh ra một bé gái.


“Con gái?” Anh kinh ngạc đến không nói nên lời: “Là… con của anh sao?”
Tôi không hài lòng nói: “Anh thấy em ngoài anh ra thì còn có người đàn ông khác hay sao hả?”
Mặt anh ngỡ ngàng, ánh mắt trống rỗng: “Anh có con gái sao?”
Tôi ngồi trên đá hắc quang, cách một tầng đá nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bé con, dáng vẻ của bé vô cùng đẹp, da thịt nõn nà, tay bé giống như ngó sen, khuôn mặt hồng hào, dễ thương đến mức khiến người nhìn muốn cắn một cái.


“Lúc ấy em phải đi nhân gian chuyển thế đầu thai, chắc chắn không thể đưa bé con đi được, nên sau khi con ra đời, em đã đem con đặt vào trong đá hắc quang, chờ ngày em quay lại.


Tôi than thở trong cam chịu: “Không nghĩ tới, con gái của chúng ta lại là mấu chốt để hóa giải nguy cơ của hai giới.


Chu Nguyên Hạo nắm lấy hai vai cô, kích động nói: “Khương Lăng, nhanh lên, nhanh thả con gái chúng ta ra, anh không thể chờ nổi nữa, muốn nhìn bé con ngay lập tức.

Thôi, để anh làm.


Anh gọi Kích Hắc Long Phá Thiên ra, cầm lấy cây vũ khí không biết đã giết bao nhiêu quỷ quái, nhẹ nhàng phá vỡ đá hắc quang.