Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 655






Đá hắc quang, đá hắc quang.

Tôi nắm tóc mình, ông ta nói đá hắc quang là có ý gì? Tại sao tôi có cảm giác ngực mình đau nhức?
Trong lòng cực kỳ khó chịu?
Có phải là tôi đã quên mất chuyện gì quan trọng rồi không.

“Khương Lăng?” Chu Nguyên Hạo bước đến đỡ lấy tôi, độ linh khí vào huyệt đạo cho tôi, giúp tôi bình tĩnh trở lại, cau mày hỏi: “Đá hắc quang là chuyện gì vậy?”
“Muốn cứu vãn hai thế giới, chỉ có thể dựa vào thứ đồ bên trong Đá hắc quang.” Lão hòa thượng nói.
Tôi lo lắng hỏi: “Trụ trì, mong người hãy nói cho tôi biết, thứ đồ trong Đá hắc quang rốt cuộc là thứ gì?”
Lão hòa thượng dừng lại một chút rồi nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Tôi tưởng chừng như là không nhịn được mà chửi thề vài câu, nếu đã là bí mật của trời không thể nói ra, vậy ông nói nhiều như vậy để làm gì hả?
Nếu như ông ấy đã nhất định không nói, có tiếp tục hỏi cũng không có nghĩa lý gì nữa rồi, Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nói: “Ngài trụ trì, ngài biết Ổ quỷ chứ? Có thể nói cho chúng tôi biết tin tức về Ổ quỷ được không?”
“Ổ quỷ sao?” Trụ trì trầm mặc một lát, rồi nói: “Phong ấn của Ổ quỷ, là năm đó một vị cao tăng đắc đạo ở chùa Bồ Đề chúng tôi phong ấn, nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên, bên dưới Ổ quỷ kia còn có thứ còn khủng bố đáng sợ hơn mợ chủ nhà họ Lục.”
Tôi lo lắng nói: “Là cái thứ gì?”
“Một con quỷ cực kỳ kinh khủng.” Lão hòa thượng nói: “Sức mạnh của con quỷ kia vô cùng đáng sợ, ít nhất nó cũng đã đạt đến cấp độ của Quỷ Vương rồi.”
“Vậy con quỷ kia có kỹ năng gì?” Tôi lại hỏi: “Nó có bộ dạng như thế nào?”
Lão hòa thượng lắc đầu không chịu nói, tôi chịu không được lại hỏi: “Vậy làm sao ngài lại biết dưới Ổ quỷ còn có con quỷ đáng sợ hơn? Lẽ nào ngài tận mắt chứng kiến rồi sao?”
“Lão nạp đúng là đã tận mắt chứng kiến.” Ông ấy đột nhiên trợn to hai mắt lên, vẻ mặt vô cùng kinh hãi lại hoảng hốt cực độ, lớn tiếng mà hét lên: “Bởi vì tôi chính là do hắn ta giết chết! Cả một ngôi chùa khoảng năm mươi sáu người, toàn bộ đều chết trong tay hắn.”

Lời này hét xong, tôi đột nhiên nhìn thấy một bông hoa ở trước mắt, vị trụ trì kia lại có thể không nhìn thấy bóng dáng nữa rồi, chỉ để lại một chiếc đệm hương bồ sạch sẽ trống không.
Chu Nguyên Hạo nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi lại: “Nơi này không thể ở lại lâu hơn, chúng ta đi thôi.”
Tôi và anh cùng nhau đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bảo điện Đại Hưng, bước chân của tôi đột nhiên dừng lại, chỉ vào bên trong hét lên: “Nguyên Hạo, bên trong hình như có thứ gì đó.”
Chu Nguyên Hạo theo bản năng đưa tôi ra phía sau bảo vệ, tôi bước lên trước nhìn xem, chúng tôi lập tức sững sờ.

Trên bảo điện Đại Hưng, thực sự được đặt năm mươi sáu cái quan tài.

Năm mươi sáu chiếc quan tài tối đen như mực, làm sao lại được sắp xếp ngăn nắp đặt trong đại điện, trước mỗi cái quan tài đều đặt một tấm bài vị, trên tấm bài vị viết tên của người nằm trong quan tài.

Một chiếc quan tài đặt ở chính giữa, phía trước của tấm bài vị bất ngờ viết dòng chữ: Linh vị của đại sư Đức Trị – trụ trì chùa Bồ Đề.

Đại sư Đức Trị sớm đã chết rồi sao?

Tôi giật hết cả mình, lại nhìn xem, trên một tấm bài vị bên cạnh còn viết: Linh vị của tăng nhân Hàng Kiến – chùa Bồ Đề.

Tôi thở ra một hơi lạnh, Hàng Kiến không phải là vị thầy tu trước đây đã dẫn chúng tôi đi gặp thầy trụ trì sao? Ánh mắt tôi quét qua, trong đại điện to như vậy, xếp đầy các quan tài chi chít nhau, có gần một trăm cái, lẽ nào các hòa thượng trong chùa đã chết hết rồi? Bọn họ, thật sự đều đã chết rồi sao? Tôi nhịn không được bước đến phía trước, đẩy nắp quan tài của Đại sư Đức Trị ra, phía trên không hề có đinh, tôi chỉ dùng một chút sức lực, nắp quan tài đã mở ra rồi.

Nhìn vào bên trong, quả nhiên chính là Đại sư Đức Trị mà chúng tôi gặp trước đây.

Ông ấy đã chết từ một ngày trước rồi, tôi vén chiếc áo cà sa của ông ấy, phát hiện trên cổ ông ấy máu thịt bê bết, dường như là bị thứ gì đó cắn.
“Đây là dấu răng người.” Chu Nguyên Hạo chỉ tay vào miệng vết thương trên cổ của ông ấy mà nói.
Tôi lấy làm lạ lập tức hỏi: “Còn có dấu răng nhỏ đến như vậy sao?” Tôi dừng lại một lát, đột nhiên nhớ lấy điều gì đó càng ngạc nhiên mà nói: “Đây là vong trẻ sơ sinh sao?”