Bà ta run rẩy chắp tay cầu xin, nắm chặt chăn bông, nhẹ nhàng nhấc lên rồi nhìn vào trong.
Một khuôn mặt già nua trắng bệch lộ ra trước mắt bà ta, nở nụ cười vô cùng đáng sợ với bà ta, những nếp nhăn trên mặt giống như bông hoa cúc đang nở rộ.
“A!” Đám người nhà họ Tống ở bên ngoài phòng cấp cứu đặc biệt nghe thấy tiếng hét thất thanh, sau đó lại thấy cánh cửa bật mở ra, mẹ Tống hoảng sợ chạy ra ngoài, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, nắm chặt lấy tay bố Tống, sợ hãi hét lớn: “Có ma, trong đó có ma.
”
Bố Tống sững sờ hồi lâu rồi lập tức tức giận hét lên: “Bà lại phát điên cái gì thế!”
Mẹ Tống mặt trắng bệch, chỉ tay vào trong phòng tiếp tục gào thét: “Có ma thật mà, là một bà lão, chắc chắn là trước đây bà ta chết trong phòng cấp cứu đó, bà ta muốn giết tôi, bà ta muốn giết tôi.
”
Tống Anh lạnh lùng nói: “Mẹ, không phải mẹ bị xuất huyết não, sắp chết sao? Con thấy mẹ vẫn khỏe khoắn lắm mà.
”
Mẹ Tống ngây người hồi lâu mới sực nhớ ra bà đang giả bệnh để lừa con gái mà, vội vàng ôm đầu run rẩy nói: “Đau đầu, tôi đau đầu quá.
”
Mặt bố Tống vừa đỏ lại trắng bệch, Tống Hoàng Minh cũng tức giận, mắt thấy sắp thành công rồi lại đúng lúc quan trọng thì bị mẹ Tống phá hỏng mất rồi.
Tống Anh không kiêng nể gì nữa nói: “Bố, con thấy mẹ bị bệnh cũng khá nặng đấy, thế nhưng bệnh của mẹ bệnh viện này không chữa nổi, nên đưa đến bệnh viện tâm thần đi.
”
Mẹ Tống nghe thấy những lời này thì bật dậy chỉ tay vào mặt cô mắng: “Có đứa con gái nào như mày không hả? Sao lại có thể nói mẹ mày bị bệnh thần kinh được?”
Tống Anh đã sớm bất lực trước bọn họ, không chút động lòng nói: “Mẹ, mẹ bị xuất huyết não mà còn khỏe thế này, còn linh hoạt thế này thì đúng là kỳ tích của giới y học nha.
”
Còn chưa để người nhà họ Tống nói gì, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu mẹ đã khỏe rồi thì con đi trước đây, ngày mai con còn có tiết học nữa.
”
“Mày, mày đứng lại!” Mẹ Tống hét lên một tiếng sau đó ngồi bệt xuống đất, vỗ ngực gào lên, Tống Anh không thèm động lòng, chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi lại xoay người rời đi.
Hai bố con nhà họ Tống cũng hoảng cả lên, Tống Hoàng Minh vội vàng chạy tới chắn trước mặt Tống Anh, tôi kéo Tống Anh sang một bên, Tống Hoàng Minh lảo đảo ngã xuống.
Bố Tống cũng nhảy dựng lên mắng: “Cái đứa con gái chết tiệt, nếu hôm nay mày dám đi thì tao sẽ tìm phóng viên vạch mặt mày, nói là mày không biết hiếu thuận, bố mẹ bệnh nặng cũng không thèm quan tâm! Để mày đi học cũng không yên.
”
Tôi quay đầu nói với Lâm Khả Khanh: “Thế nào?”
Lâm Khả Khanh thản nhiên lấy điện thoại ra, nói: “Tất cả đã được ghi lại rồi, nên đăng lên Facebook hay Zalo nhỉ?”
Bố Tống tức giận, muốn xông lên giật lấy điện thoại, tôi còn đang định đẩy ông ta ra thì đột nhiên một tiếng ầm vang lên, xung quanh bỗng dưng tối sầm lại.
Trong lòng tôi sợ hãi, tay nắm chặt lấy Lâm Khả Khanh và Tống Anh, nhanh chóng chạy nhanh vào trong phòng cấp cứu đặc biệt.
Hai người kia cũng bị dọa một phen, Tống Anh nói: “Sao mà bệnh viện cũng bị mất điện vậy?”
Tôi nhíu mày, tay hơi run lên.
Tôi cảm nhận được quỷ khí mãnh liệt, giống như địa ngục đang càn quét không gian xung quanh.
Chẳng lẽ… Bệnh viện này đã bị địa ngục ăn mòn rồi sao? Không, không có khả năng đó, tôi đã khởi động được cột trụ không gian rồi mà.
Quỷ khí càng ngày càng nặng, tôi có cảm giác như mình đang ở trong địa ngục vậy.
Hai người Lâm Khả Khanh dường như cũng phát hiện ra có điều không đúng, thấp giọng hỏi: “Khương Lăng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mà chị lại hoảng hốt như vậy.
”
Tôi cũng không trả lời, sự hồi hộp trong lòng khiến cả người tôi đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bóng tối kéo dài trong vòng khoảng hơn năm phút, khi thế giới lại sáng lên một lần nữa, một bóng dáng xấu xí hung ác, mạnh mẽ chạy về hướng của tôi.
Tôi phản ứng cực nhanh, ném Lửa địa ngục qua, bóng dáng kia lập tức bốc cháy, hét lên một tiếng đau thảm thiết.