Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 562






Đầu óc tôi trống rỗng, run rẩy nói: “Tại sao anh ấy lại phải làm như vậy chứ? Như vậy là có thể trả thù tôi sao?”
Cậu ta ho dữ dội, máu như phun ra: “Anh ta chính là muốn chị yêu anh ta, chị là trấn ngục quân, chị không thể yêu đương với ma quỷ được, nếu không thì chị sẽ phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo.”
Cả cơ thể tôi trở nên lạnh ngắt, lạnh đến nỗi dường như tôi đang đắm chìm trong băng giá vạn năm vậy.
Tôi đột nhiên cười lên một tiếng, trong nụ cười chứa đầy sự đau khổ và tuyệt vọng: “Sao anh ấy có thể chắc chắn được, chị làm chuyện đó với anh ấy rồi thì sẽ yêu anh ấy cơ chứ?”
“Bệ hạ sống nhiều năm đến như vậy, mắt nhìn người cũng rất chuẩn đấy.


Sau khi chị ném anh ta vào trong hồ dung nham, tại sao chị lại thường đến thăm anh ta, có lẽ ngay cả chị cũng không hiểu được tâm tư của chính mình, nhưng mà anh ta biết, cái gì anh ta cũng đều có thể nhìn ra được.” Khương Kha nở một nụ cười đẫm máu giống như đang dùng dao đâm vào trong lồng ngực của tôi vậy, khiến tôi không thể nào thở nổi.
Tôi quay đầu lại nhìn Chu Nguyên Hạo: “Anh nói thử xem, lời cậu ấy nói có thật hay không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, đợi anh ấy cho tôi một câu trả lời.

Trong lòng tôi điên cuồng gào thét: Cầu xin anh, nói những điều đó không phải là sự thật đi, chỉ cần anh nói như vậy thì tôi nhất định sẽ tin anh.
Ánh mắt của Chu Nguyên Hạo tối sầm lại: “Khương Lăng, anh xin lỗi.”
Vai của tôi bắt đầu run bẩy bẩy, tôi đột nhiên bật cười, cười lớn tiếng: “Chu Nguyên Hạo, được lắm, anh được lắm.

Là do tôi bị mù nên mới yêu anh!”
Thiên nhãn xuất hiện trên trán của tôi, một năng lượng mạnh mẽ tràn ra khỏi cơ thể tôi, cả thế giới đều đang chấn động dữ dội.

Thánh địa của tộc Hiên Viên, đã sắp sụp đổ rồi.
Những tảng đá khổng lồ từ trên trần nhà rơi xuống, mười tám vật tổ kia bắt đầu xuất hiện những vết nứt lớn.
Khương Kha tận dụng lúc đang hỗn loạn, đã lặng lẽ chạy ra ngoài, cũng không có người nào đi quan tâm đến cậu ta cả.
“Khương Lăng, em hãy nghe anh nói đã!” Chu Nguyên Hạo muốn đi đến nắm lấy tay tôi, nhưng lại bị một lực mạnh đẩy ra, anh ấy lớn tiếng nói: “Lúc mới bắt đầu chính xác là do anh muốn báo thù em, nhưng mà đến sau này, anh…” Anh ấy bất lực mà cười khổ lên một tiếng: “Kết quả là đến cuối cùng, người luống sâu vào lại là bản thân tôi.

Sau khi biết được mùi vị, tôi không thể nào tưởng tượng được nếu như không có em thì con đường sau này, tôi phải làm sao mới có thể đi tiếp.”
Tôi lạnh nhạt mà nhìn anh ấy, gắng gặng từng chữ một nói: “Những lời mà anh nói, một chữ tôi cũng sẽ không tin đâu.”
Nói xong, tôi đưa tay về phía Cao Thanh Hoàng: “Chúng ta đi thôi.”
Cao Thanh Hoàng bị thương rất nặng, anh ta phải nắm chặt lấy tay tôi để đứng dậy, lúc này, bàn thờ trên mái nhà đã bị sụp xuống, tôi dẫn theo anh ta, bay ra bên ngoài.
Tôi không thèm để ý đến tiếng gào thét của Chu Nguyên Hạo ở phía sau, bay rất nhanh, nhưng trong mắt tôi lại giàn giụa nước mắt, không kìm lòng nổi mà chảy nước mắt.

Cao Thanh Hoàng nhìn tôi, thấp thỏm thở dài: “Khương Lăng, cô hà tất phải như vậy chứ?”
Tôi vừa khóc vừa nói: “Chấm dứt một đoạn tình cảm vẫn luôn rất khó chịu, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn, kết thúc sớm thì sẽ tốt hơn là tương lai không thể nào dứt ra được.

Trên đời này chưa từng có ai sống thiếu ai thì không thể nào sống tiếp được.”
Mặc dù tôi nói như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn đau như dao cắt vậy.
Chúng tôi ra khỏi thánh địa, tôi cúi đầu nhìn xuống dưới, toàn bộ kim tự tháp đã bị nứt và chìm xuống, tôi có chút áy náy, nhưng mà chuyện đã như thế này rồi, tôi chỉ có thể cùng với Cao Thanh Hoàng cùng nhau rời khỏi thánh địa, quay trở về Hang Đuổi Gió.
Chúng tôi rời khỏi hang núi, ở đây đã bị địa ngục chiếm đóng rồi, sẽ không lâu nữa, diện tích bị chiếm đóng sẽ được mở rộng ra, cả một khu rừng lớn sẽ bị nuốt chửng.
Ra khỏi thung lũng, vậy mà tất cả những thành viên của đội cứu hộ kia vẫn còn sống, Đa Đa nhìn thấy tôi, lao về phía tôi mà sủa, tôi đi đến nhẹ nhàng xoa đầu của nó, bây giờ, người thân của tôi chỉ còn lại một mình nó mà thôi.