“Đau, đau quá.
” Tôi lẩm bẩm nói.
Cũng không biết anh đột nhiên bị cái gì kích thích, lại hung hăng đánh tôi bốn năm roi liên tiếp, tôi cảm thấy lưng mình sắp bị đánh tới gãy rồi, ngay cả kêu thảm thiết cũng không được, tôi cảm thấy quần áo sau lưng đã bị đánh cho rách tung tóe, trên lưng máu thịt lẫn lộn.
“Thừa Hạo, dừng tay, dừng tay!” Tôi cố giữ vững tinh thần: “Thừa Hạo, anh đã nói anh yêu em, anh sẽ luôn luôn bảo vệ em cơ mà, chẳng lẽ anh đã quên à?”
Cánh tay đang vung roi của Chu Nguyên Hạo dừng lại giữa không trung, trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt tôi, dùng roi nâng cằm tôi lên: “Cô nói cái gì cơ?”
Ý thức của tôi hơi mơ hồ, nhìn khuôn mặt đã vô số lần vành tai mái tóc chạm nhau với mình, nói với mình bao lời tình ý thân mật, trái tim tôi lại đau đớn, đau đến mức nước mắt trào ra không thể khống chế được.
“Thừa Hạo, lời thề này, anh đã quên rồi à?” Tôi khóc nói: “Ấn ký lục giác ở trên ngực em chính là do anh lưu lại mà.
”
Anh yên lặng một lát sau đó vạch áo tôi ra, nhìn thấy ấn ký đỏ như máu kia, anh nheo mắt lạnh lùng nói: “Đây không phải do tôi để lại.
”
Tôi hơi sửng sốt, trong lòng thầm mắng câu mẹ nó, lúc này mới nhớ ra lúc ấy Vân Kỳ đã hạ một tầng phong ấn lên cho tôi.
Cái này, dù tôi có nói gì anh cũng không tin.
Tôi thật sự khóc không ra nước mắt.
“Tôi sẽ yêu cô sao?” Chu Nguyên Hạo cười lạnh: “Đối với cô, tôi chỉ có hận.
Cô muốn dùng sắc đẹp mê hoặc tôi à? Thật sự là buồn cười, số lượng người đẹp tuyệt sắc tôi từng gặp không tới mười ngàn cũng đến tám ngàn, gương mặt này của cô, tôi căn bản không thèm để vào mắt.
”
Đồ khốn đồ khốn đồ khốn!
Tôi mắng to trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra, sợ bị anh đánh tiếp.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Thừa Hạo, anh thật sự tin Khương… Phong Sơ sao? Chẳng lẽ anh không phát hiện trí nhớ của anh bị mất một đoạn à?”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh như băng: “Cô muốn nói cái gì?”
“Phong Sơ lừa anh đấy, Thừa Hạo.
” Tôi lo lắng nói: “Em tận mắt nhìn thấy cậu ta bổ một đao ở sau lưng anh, chắc chắn là cậu ta đã động tay động chân gì lên cơ thể anh rồi, Thừa Hạo, anh nhất định phải tin em.
”
Anh cười lạnh một tiếng: “Năm đó cô âm mưu hãm hại tôi, ném tôi vào hồ dung nham nóng chảy chịu phạt, bây giờ lại muốn tôi tin cô nữa à? Phi Viêm, loại phụ nữ thay đổi thất thường như cô, lời cô nói, nửa chữ tôi cũng không tin.
”
Anh tiến đến bên tai tôi: “Cô cũng chỉ là muốn tôi tha cho cô thôi, đáng tiếc, tôi sẽ không mắc mưu kế của cô đâu.
”
Tôi không có gì chống đỡ, chuyện kiếp trước tôi căn bản không nghĩ ra, chuyện kiếp này, cho dù tôi nói ra anh cũng không tin.
Tôi tuyệt vọng, có lẽ đây là ý trời rồi, giữa chúng tôi chưa từng có sự tin tưởng lẫn nhau, ngay từ đầu giữa chúng tôi đã là nghiệt duyên, cho dù tôi giãy dụa thế nào cũng chỉ có được kết quả xấu mà thôi.
Tôi bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Vậy anh đánh đi, đánh chết tôi đi, anh sẽ vừa lòng thoả mãn rồi.
Tôi chỉ hy vọng, nếu tôi chết rồi có thể đầu thai chuyển thế, nhất định không cần gặp lại anh.
”
Dường như anh bị lời nói của tôi kích thích, ánh mắt anh giận dữ, sắc mặt cũng ngập tràn vẻ khó chịu.
“Muốn chết? Còn muốn tái sinh chuyển thế nữa sao?” Anh cười lạnh nói: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ cho cô được như ý à?”
Anh lui về sau hai bước, giơ roi lên, giống như muốn đánh tôi hai roi, nhưng cuối cùng vẫn không đánh xuống.
Anh nhìn chằm chằm tôi một cái, yên lặng vài giây rồi xoay người bước ra khỏi phòng tra tấn.
Tôi ở lại một mình, gió lạnh thổi qua cơ thể tôi từng cơn, ý thức của tôi càng ngày càng mơ hồ, tôi cứ thế mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Chu Nguyên Hạo đi ra khỏi phòng tra tấn, thấy Khương Kha đang chờ ở cuối hành lang, anh hơi híp mắt: “Phong Sơ, hình như cậu rất quan tâm đến cô ta?”
Khương Kha xoay người cúi chào: “Bệ hạ, cô ta là kẻ thù của ngài, tôi lo lắng ngài sẽ bị lời nói của cô ta mê hoặc.
”
“Cậu cho rằng tôi là loại người sẽ bị sắc đẹp mê hoặc sao?” Anh cười lạnh một tiếng, mắt sáng như đuốc: “Phong Sơ, cậu đi theo tôi đã bao lâu rồi?”
Khương Kha hơi yên lặng, nói: “Cũng được hơn một ngàn năm rồi.
”
“Hơn một ngàn năm này, tôi đối xử với cậu thế nào?”
Khương Kha nói: “Bệ hạ đối với tôi ân trọng như núi.
Năm đó nếu không phải bệ hạ chọn tôi là người hầu bên người ở đấu trường thú thì chỉ sợ tôi đã sớm bị đám thổ dân địa ngục ở đó ăn thịt rồi, làm sao còn có ngày hôm nay?”