Lời còn chưa dứt, nữ quỷ lập tức nhào về phía anh ta, mà tôi cũng ra tay.
Hai lòng bàn tay sáng lên ngọn lửa màu xanh, từng đốm lửa không ngừng bay múa ở khắp xung quanh.
Dù sao anh Doãn cũng là cao thủ ngũ phẩm, tôi lại không tìm được sơ hở, rất nhanh anh ta đã chém chết nữ quỷ, sau đó đem dao găm của mình gác lên cổ Khương Kha.
“Con đàn bà ngu xuẩn, em trai mày bị mày hại chết rồi.” Trong mắt anh Doãn hiện lên sát ý, anh ta hung ác đâm sâu vào cổ Khương Kha.
“Dừng tay!” Tôi nổi giận gầm lên một câu, trên trán nhất thời nóng hổi, loé lên ánh sáng màu vàng.
Anh Doãn kêu thảm một tiếng, hơn nửa người bắt đầu bốc cháy.
“Cô, rốt cuộc cô là thứ gì?” Anh Doãn đau đớn kêu lên: “Tại sao cô lại có được sức mạnh như vậy? Chẳng lẽ cô là ma quỷ hay sao?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Anh nói anh thích ném người khác vào địa ngục, thật ra thì cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết địa ngục có bộ dạng thế nào, mà tôi, đã đợi mấy chục ngàn năm ở trong địa ngục rồi.”
Một giây kế tiếp, thiên nhãn trên trán tôi bắn ra một tia sáng màu vàng, đánh anh ta hồn phi phách tán.
Hai chân Khương Kha mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt tôi.
Cậu ấy hoảng sợ nhìn tôi, tôi đè trán mình lại, cảm giác nóng bỏng rất nhanh liền biến mất, tôi nhẹ nhàng sờ đầu cậu ấy một cái, nói: “Kha à, em đừng sợ, hết thảy đều đã kết thúc, kết thúc rồi.”
Khương Kha bỗng nhiên nhào tới, ôm chặt lấy tôi, chôn mặt trong lồng ngực tôi.
Tôi cảm giác có thứ ấm nóng làm ướt ngực mình, tôi vỗ lưng cậu ấy nhè nhẹ, nói: “Kha, đừng sợ, đừng sợ, có chị ở đây.”
“Chị, may mà chị không sao.” Cậu ấy nắm chặt vạt áo tôi: “Chị, em thật sự rất sợ.
Em sợ bị anh ta làm bẩn, em sẽ không có tư cách làm em trai chị nữa, không có tư cách đứng chung một chỗ với chị nữa.”
“Sao lại thế được.” Tôi thở dài nói: “Đừng nói những chuyện không hề xảy ra, cho dù có xảy ra đi nữa, chị cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi em đâu.”
“Chị, cảm ơn chị, chị thật tốt.” Cậu ấy thấp giọng nghẹn ngào.
Thế nhưng tôi không hề phát hiện, ở nơi tôi không nhìn thấy, trên mặt cậu ấy lộ ra nụ cười nham hiểm vì mưu kế được như ý.
Trên đường trở về, tôi cầm đan dược chữa thương ra, tôi và em trai mỗi người ăn một viên.
Tôi có linh khí hộ thể, bị thương cũng không nặng lắm, Khương Kha may mắn, chỉ bị trầy ngoài da mà thôi.
Tôi nhìn Khương Kha một cái, phát hiện cậu ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, cười nói: “Sao vậy? Trên mặt chị có máu sao?”
“Không phải, em cảm thấy vừa nãy chị rất đẹp trai ạ.” Cậu ấy cực kỳ ngưỡng mộ nói: “Thật không dám tin tưởng, một người mạnh mẽ như vậy, lại là chị của em.”
Tôi cưng chiều nhìn cậu ấy một cái: “Ngốc.”
Cậu ấy lại nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, bỗng nhiên tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên gương mặt tôi, chỉ là một nụ hôn phớt qua, sau đó lập tức lùi về sau.
Gò má tôi đỏ lên, xoá đi chút nước bọt của cậu ấy ở trên mặt tôi: “Kha, em làm gì đấy?”
Khương Kha mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu xuống nói: “Vừa nãy… chỉ là nụ hôn cảm kích của em trai đối với chị thôi.”
Bầu không khí dường như có chút quỷ dị, tôi vội vàng đổi chủ đề: “Anh Doãn đó… rốt cuộc là ai?”
“Anh ta là Tả hộ pháp của tổ chức Ẩn Sát.” Khương Kha nói: “Đó là lời anh ta nói lúc anh ta ép em đi vào khuôn khổ.
Còn về tổ chức Ẩn Sát, chuyện em biết cũng không nhiều.
Nhưng mà, chị ơi, chúng ta đã giết anh Doãn, tổ chức Ẩn Sát nhất định sẽ đuổi giết chúng ta đến tận chân trời góc biển.”
Tôi thờ ơ nhún vai: “Tuỳ bọn họ.
Dù sao chị cũng đã giết nhiều thành viên của Ẩn Sát như vậy, có nợ thêm cũng chẳng sao.”
Khương Kha gật đầu một cái, sờ mặt mình một cái: “Rõ ràng em là một người đàn ông, tại sao không có phụ nữ nào thích em, ngược lại lại có nhiều đàn ông có loại suy nghĩ đó đối với em như vậy chứ?”
Trong lòng tôi yên lặng nói, bởi vì bộ dáng em quá đẹp, đẹp đến mức phi giới tính, rất nhiều người chỉ thích điều này của em.
Bất luận là nam hay nữ, đều sẽ đổ gục vì em.
Về đến nhà, vừa vào cửa đã lập tức ngửi thấy một mùi thơm nồng.
Tôi nhìn một cái, trên bàn ăn tràn ngập các món ăn phong phú, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng đầy đủ món ngon vật lạ, còn có cả món tôm hùm đất tôi yêu thích nhất.
Tôi trợn to hai mắt, nhìn một cái về phía phòng bếp, phát hiện Chu Nguyên Hạo đang cầm một cái cờ lê, ngồi ở trên băng ghế nhỏ, tháo lắp bình nóng lạnh tôi đã dùng mười mấy năm cũng không nỡ bỏ, trên đất bày một đống linh kiện, vừa đọc quyển sách hướng dẫn, vừa lắp ráp.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi.