Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 482






Tôi đi vào phòng của Nhân viên nhặt bóng, đưa tay vặn chốt cửa, cửa đã bị khóa rồi.
Tôi hít sâu một hơi, tốt nhất là Khương Kha không có việc gì, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai liên quan đến chuyện này.
Tôi dẫn dắt một luồng sức mạnh rót vào bên trong ổ khóa, rắc một tiếng, cửa mở ra rồi.
Tôi đẩy cửa ra, trong ánh sáng có chút âm u của phòng dành cho nhân viên nhặt bóng, tôi nghe thấy tiếng động truyền đến từ trong góc phòng: “Khương Kha, đề nghị của tôi, cậu cân nhắc thế nào rồi?”
“Tổng giám đốc Nhiễm, tôi không phải là loại người như vậy, ngài làm ơn buông tha cho tôi đi.” Tiếng cầu tình của Khương Kha truyền đến làm cho tôi căng thẳng trong lòng.
“Khương Kha, cái giá mà tôi đưa ra đã là rất cao rồi, đủ để bao ba đến năm tên nhân viên nhặt bóng giống như cậu, cậu đừng có không biết tốt xấu là gì!” Giọng tổng giám đốc Nhiễm có chút lạnh lùng.
Khương Kha nói: “Tôi đã xin nghỉ, tôi chưa từng làm loại chuyện này, sau này cũng sẽ không làm chuyện đó.


Tổng giám đốc Nhiễm, tôi phải đi rồi, xin ngài tôn trọng một chút, thả tôi ra đi!”
“Từ chức? Cậu lại có thể từ chức?” Giọng nói của Tổng giám đốc Nhiễm tăng cao vài phần: “Tiền lương ở nơi này cao nhất trong toàn thành phố, chẳng lẽ cậu tìm được người bao nuôi cậu rồi sao?”
Khương Kha nổi giận: “Tôi tìm được người chị thất lạc nhiều năm, chị ấy không thích tôi làm việc ở sân golf.”
“Cậu còn có chị nữa sao?” Tổng giám đốc Nhiễm cười hai tiếng: “Vậy thì thật tốt, hai chị em các cậu tôi bao hết.

Trông mặt mũi cậu đẹp như vậy, có lẽ chị cậu cũng không kém, ha ha, tôi lại thích chơi ba.”
Khương Kha hoàn toàn nổi giận, cao giọng nói: “Tổng giám đốc Nhiễm, ông có thể tuỳ tiện làm nhục tôi, nhưng tuyệt đối không được làm nhục chị tôi.”
Tổng giám đốc Nhiễm hừ lạnh một tiếng: “Cùng lắm cũng chỉ là trai bao mà thôi, cho cậu mặt mũi, cậu còn không biết xấu hổ?”
Nói xong, ông ta lập tức bóp cổ Khương Kha, đè cậu ấy lên tường, sau đó tiến sát lại hôn loạn xạ ở trên mặt cậu ấy.
Tôi giận đến cả người phát run, một cước đạp văng cửa, xông vào.

Tổng giám đốc Nhiễm nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn tôi một cái, trong mắt loé lên một vệt kinh hãi.
Tôi lạnh lùng nói: “Buông em trai tôi ra.”
Khương Kha cũng nhìn thấy tôi, vui vẻ nói: “Chị.”

“Hoá ra cô là chị của cậu ta sao?”
Ánh mắt của Tổng giám đốc Nhiễm nhìn qua nhìn lại trên người tôi, cuối cùng rơi vào trên ngực tôi, cười nói: “Tới thật đúng lúc.”
Ông ta buông Khương Kha ra.

Khương Kha vội vàng chạy đến bên cạnh tôi, bắt lấy cánh tay tôi nói: “Chị, em biết mà, chị nhất định sẽ đến cứu em.”
Tôi vỗ mu bàn tay của cậu ấy một cái: “Yên tâm, có chị ở đây, không sao cả.”
“Chị, chúng ta nhanh chạy đi.” Khương Kha lo lắng nói: “Tổng giám đốc Nhiễm này rất có thế lực.”
Tổng giám đốc Nhiễm cười to, móc ra một cuốn chi phiếu ở trong túi, viết một chuỗi số lên trên, ném cho tôi nói: “Cái giá này, đủ để bao hai chị em các người nhỉ.”
Tôi cầm lấy nhìn một cái, phía sau có mười số không, không kiềm được cười lạnh một tiếng: “Tổng giám đốc Nhiễm thật sự là tiền bạc vô số.”
Tổng giám đốc Nhiễm mập mờ nhìn tôi một cái, nói: “Ngàn vàng khó mua được tấm lòng, tôi thích em trai cô, đối với cô cũng có chút ý tứ, chi nhiều tiền thì cũng là bình thường thôi.

Dẫu sao bây giờ ở trong mấy câu lạc bộ cao cấp cũng không tìm được cực phẩm như hai chị em cô.”
Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên nhíu mày: “Chi bằng, bây giờ chúng ta làm ở chỗ này luôn thì thế nào? Cùng một lượt với hai chị em cô, nghĩ đến đã thấy kích thích rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn một cái, phát hiện món đồ nào đó ở trong quần ông ta đã chống dậy rồi.
Khương Kha lại kéo tay tôi, nói: “Chị, Tổng giám đốc Nhiễm và ông chủ của sân bóng có quan hệ rất thân thiết, không khác với anh em kết nghĩa lắm.


Nghe nói lần trước ông ta muốn một Nhân viên nhặt bóng, ông chủ sân bóng gọi bảo vệ tới, trói Nhân viên nhặt bóng đó đưa vào phòng ông ta.

Hay là chúng ta chạy nhanh thôi, nếu để cho bảo vệ nhìn thấy…”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Thứ không bằng cầm thú này, còn giữ ông ta làm gì? Định để đến Tết mới giết thịt à?”
Dứt lời, tôi đi về phía Tổng giám đốc Nhiễm.

Ông ta luôn cho là tôi bị tiền đập đến đầu óc mê man rồi, đi qua đó lao vào vòng tay của ông ta, khoé môi cong lên nụ cười đắc ý.
Ai ngờ tôi vừa đi vào, đã lập tức rút ra một lá bùa, bốp một cái dán lên trán ông ta.

Ông ta kinh hãi, giật xuống một cái, cả giận nói: “Đây là cái gì?”