Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 470






“Lăng, sau đó tôi đã tặng cho em rất nhiều thứ, em… Em có hiểu được trái tim của tôi không?” Anh ta lại tiếp tục hỏi.

Tôi càng thêm im lặng, vì lấy lòng tôi, rất nhiều quỷ vương đều tặng cho tôi quà cáp, có người còn cống nạp định kỳ cho tôi, vì thế bảo vật tích lũy trong kho báu của tôi nhiều đến mức tôi cũng không đếm được hết, ai sẽ nhớ rõ anh ta tặng lễ vật gì cơ chứ?
Quỷ vương Huyễn Trạch ở tầng thứ ba địa ngục, quyền thế chỉ coi như bình thường, thời điểm kiếp trước, tôi căn bản cũng không chú ý tới anh ta.
“Lăng, tại sao em không bao giờ để ý đến tôi?” Trong mắt anh ta bỗng nhiên hiện lên một tia sát ý, tôi hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, anh ta hung hăng nắm lấy hai vai tôi, cơ hồ muốn nâng tôi lên khỏi mặt đất, hung hăng nói: “Em là thần tiên, khác với những quỷ vật chúng tôi đau khổ ở địa ngục, tôi có thể hiểu được ý nghĩ “thần tiên không xứng đôi với phàm nhân”, nhưng vì sao em lại ở bên quỷ đế Thừa Hạo? Tại sao?”

Quỷ đế Thừa Hạo?
Tôi khiếp sợ nhìn anh ta.
Quỷ đế là sự tồn tại đứng đầu trong địa ngục, trong mười tám tầng địa ngục chỉ có ba quỷ đế, sức mạnh của bọn họ vô cùng to lớn, cho dù có một ngàn quỷ vương cộng lại, cũng không phải là đối thủ của một quỷ đế.
Quỷ đế Thừa Hạo… Chính là Chu Nguyên Hạo sao? “Em nói, em nói đi!” Anh ta lắc mạnh vai của tôi như thể anh ta muốn khiến xương vai tôi vỡ nát vậy, tôi cắn răng không mở miệng, sau đó anh ta đột nhiên kích động ném tôi xuống đất: “Cô không phải là cô ấy, cô chỉ là một quỷ hồn hèn mọn mà thôi, nhưng bởi vì cô trông giống như cô ấy, cho nên thứ tôi muốn ở cô ấy, tôi sẽ đòi lại hết trên người cô.”
Nói xong, anh ta nhào tới xé rách áo giáp của tôi, khí lực anh ta sử dụng vô cùng lớn, may mắn bây giờ tôi mặc áo giáp, nếu là thay thành quần áo bình thường thì đã sớm bị anh ta xé nát thành từng mảnh rồi.
Tôi liều mạng bò về phía trước, muốn bò ra khỏi người anh ta, vừa bò vài bước lại bị anh ta kéo trở về, tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta, anh ta nắm cổ tay tôi, hung hăng đè xuống đất.
“Lăng, Lăng, cuối cùng tôi cũng có được em rồi, cuối cùng…” Anh ta cúi đầu hôn tôi, tôi vội vàng quay mặt sang một bên, trong lòng tôi chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Đột nhiên, khuôn mặt của anh ta biến sắc, anh ta lật khuôn mặt của tôi lại, nhìn chằm chằm vào trán tôi: “Không thể… Đây có phải là thiên nhãn không?”
Trong lòng tôi cả kinh, trong thiên nhãn bắn ra một tia sáng vàng, thân hình anh ta chợt lóe, nhanh chóng di chuyển sang chỗ cách đó vài bước nên tránh được tia sáng vàng.

Thế nhưng, sắc mặt của anh ta vẫn tái nhợt, dường như vẫn bị thiên nhãn làm bị thương, thậm chí khóe miệng còn chảy ra tia máu.
“Lăng?” Anh ta sợ hãi: “Em thật sự là Lăng sao?”
“Nếu đã biết cô ấy là Lăng, anh còn dám động thủ với cô ấy, xem ra anh muốn tìm chết rồi.” Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trên sân thượng bên ngoài, tôi vui mừng quay đầu lại, thấy Chu Nguyên Hạo đứng trên sân thượng, trên người anh mặc một chiếc trường bào màu trắng, tay áo tung bay phần phật trong gió.

“Quỷ đế Thừa Hạo?” Sắc mặt Huyễn Trạch càng thêm tái nhợt.

Tôi bò dậy từ trên mặt đất, chạy đến bên cạnh Chu Nguyên Hạo, trong mắt anh dâng lên sát ý nồng đậm, hận không thể lập tức chém Huyễn Trạch ngàn vạn lần.
Tôi giữ vai anh lại và ra hiệu cho anh không được hành động thiếu thận trọng.
Thực lực hiện tại của anh còn không có cách nào chống lại một quỷ vương.
“Các người đã trở lại à? Không thể được! Không thể nhanh như vậy!” Quỷ vương Huyễn Trạch đi về phía trước một bước, tức giận nói: “Các người là ai, cư nhiên dám mạo danh tướng quân Phi Viêm và quỷ đế Thừa Hạo!”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, thiên nhãn trên trán bỗng nhiên nóng lên, sáng lên hào quang màu vàng.

Quỷ vương Huyễn Trạch kêu thảm thiết, ôm đầu mình khom lưng, vẻ mặt thống khổ, từ đôi mắt, mũi và lỗ tai đều chảy ra máu tươi.
“Quỷ vương Huyễn Trạch, anh dám bất kính đối với tướng quân Phi Viêm, hôm nay hạ tu vi của anh xuống làm quỷ tướng đã là nhân từ rất lớn rồi.” Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: “Nếu đổi lại là tôi ra tay, anh đã sớm không còn một mảnh xác rồi.”
“Không! Không, không! Lăng, em không thể làm thế với tôi! Lăng à!” Anh ta đứng dậy từ mặt đất, nói với khuôn mặt dữ tợn.

Tôi lạnh lùng liếc anh ta một cái, nháy mắt với Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo ôm lấy eo tôi, nhảy xuống sân thượng, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Tu vi của Huyễn Trạch bị giáng xuống quỷ tướng, rất nhanh sẽ có quỷ vương khác đến giết chết anh ta, cưỡng chiếm địa bàn của anh ta, đây chính là địa ngục, hệ thống pháp luật chơi theo kiểu luật rừng, cá lớn nuốt cá bé.
Cuộc hành trình tiếp theo diễn ra suôn sẻ, chúng tôi nhanh chóng đến vùng trung lưu của Mộ Sơn Khê, bờ sông mọc đầy cỏ Lang Hoán.