Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 460






Anh nói xong thì giơ tay lên, mười hai tia lưu quang kiếm kia vậy mà mạnh mẽ dừng lại trước mặt của anh, chỉ giằng co nửa giây, bỗng nhiên tay anh vươn lên nắm vào hư không một cái, thế mà mười hai tia lưu quang kia lại vỡ vụn hoàn toàn.
Sắc mặt Trần Tâm Tĩnh hoàn toàn thay đổi, Chu Nguyên Hạo đưa tay phất ra, chính là một roi phất tới đánh vào trên lồng ngực của ông ta, ông ta cảm thấy thân thể mình dường như bị một roi này xé rách, nặng nề nện trên mặt đất, đập nứt luôn nền xi măng thô, vết nứt sâu chừng một mét.
Ông ta nằm ở bên trong hố cạn hình người, vẫn cảm giác thấy mình như bị xe lớn nghiền qua, dù chỉ động đậy nhẹ một cái cũng không được.
Từ trên cao, Chu Nguyên Hạo nhìn xuống ông ta, nói: “Hôm nay nể mặt Khương Lăng, tôi không giết ông, nếu như lần sau để tôi gặp lại ông, ông cũng không được may mắn như vậy nữa đâu.”
Anh nói vừa xong thì ánh mắt lập tức đảo qua những người tu đạo khác, những người kia nhìn nhau một chút, âm thầm cắn răng.


Kỷ luật nhà họ Trần vô cùng nghiêm khắc, nếu như hôm nay bọn họ chạy trốn thì cả nhà đều không có thứ tốt mà hưởng đâu.
Bọn họ hét lớn một tiếng, tất cả đều vọt lên, Chu Nguyên Hạo khinh thường cười một tiếng: “Châu chấu đá xe.”
Roi Hắc Long điện quang quét qua, chỉ có vài phút ngắn ngủi nhưng đã kết thúc trận chiến, trong viện khắp nơi đều là người nằm xuống, trên người họ bốc lên từng sợi khói xanh.
“Bọn họ cũng chưa chết đâu.” Chu Nguyên Hạo nói với tôi: “Tất cả họ đều bị thương nặng, nhà họ Trần không thể không bỏ ra lượng lớn tiền bạc và nguyên liệu trị thương cho bọn họ.”
Trên mặt của tôi dường cơ mặt đang không ngừng co rút, Chu Nguyên Hạo chơi chiêu này đúng là đủ ác độc, người đã chết chỉ cần cầm một chút tiền trợ cấp là đủ rồi, nhưng người không chết, lại bị phế đi, vậy coi như là cái động bòn rút tiền không đáy rồi.
Chu Nguyên Hạo ôm eo của tôi, trở về phòng ngủ chính, dù là con trai lớn mà mình coi trọng nhất bị thương, nhưng Trần Hoành Thi vẫn không có ra tay, có thể thấy được, ông ta là người tiếc mạng của mình tới cỡ nào.
“Khương Lăng, người này, em muốn xử trí thế nào?” Chu Nguyên Hạo hỏi tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta một cái, rồi nói: “Để ông ta tự sinh tự diệt đi, ông ta vốn đã ở trong Địa Ngục rồi.”
“Được.” Chu Nguyên Hạo xuất ra một viên thuốc chữa thương cho tôi ăn: “Chúng ta về nhà đi.”
“Chờ một chút.” Bỗng nhiên Trần Hoành Thi gọi chúng tôi lại: “Tôi ở chỗ này, có một món đồ rất quan trọng của người nhà họ Khương các người.”
Tôi dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía ông cụ ta, ông ta nói tiếp: “Món đồ kia, chính là phần mộ tổ tiên của nhà họ Khương các người.”
“Cái gì cơ?” Tôi hơi nheo mắt nhìn lại.

Trần Hoành Thi nói: “Lúc trước thiên phú của tôi không cao, Mẹ Bảy vì muốn tôi có thể thay da đổi thịt, bèn dẫn tôi tới trong cổ mộ.

Bên trong cổ mộ kia có để đầy quan tài, tất cả đều là người thừa kế mỗi thời đại của nhà họ Khương.

Bên trong cổ mộ kia có linh khí vô cùng dư dả, tôi chưa hề thấy qua nơi nào hội tụ đủ linh khí như vậy.

Bên trong cổ mộ còn có suối linh khí, ở bên trong suối ngâm một hồi có thể tẩy tinh phạt tuỷ.

Tôi chính là ngâm ba ngày ba đêm bên trong suối đó, mới có được thiên phú bây giờ, nếu có thể tu luyện ở tòa cổ mộ kia thì có thể đề cao tốc độ tu luyện lên cao gấp ba lần.”
Ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Chỉ cần cháu đưa máu của mình cho tôi, chữa khỏi lời nguyền rủa cho tôi, tôi sẽ nói cho cháu biết vị trí của phần tổ mộ của nhà họ Khương đó.”
Tôi cười khinh miệt một tiếng: “Nếu thật sự có một chỗ như vậy, vì sao ông không cho đời sau nhà họ Trần hưởng thụ đi?”
Trần Hoàng Thi thở dài nói: “Tòa cổ mộ kia chỉ có đời sau của nhà họ Khương mới có thể mở ra mà thôi, Mẹ Bảy còn hạ xuống một chú thuật, nếu như tôi dám bước vào cổ mộ kia một bước, nguyền rủa sẽ lập tức phát tác.


Tôi đã từng để cho con cháu của mình đi tới đó, nhưng bọn chúng… không một người nào có thể còn sống trở về cả.”
Tôi không kìm lòng được mà khen bà một câu: Bà làm như vậy là chuẩn lắm ạ.
Dù không biết rõ về mọi người ở đây nhưng ít nhất người ở đây cũng không phải là kiểu người “mất bò mới lo làm chuồng”.
“Để mở được ngôi mộ cổ đó thì cháu cần phải có hai thứ, một là máu của con cháu nhà họ Khương, thứ còn lại… chính là một chiếc chìa khóa.

Mà chiếc chìa khóa đó hiện giờ đang nằm trong tay tôi.” Trần Hoành Thi nói: “Thế nào? Cuộc giao dịch này rất công bằng có đúng không?”
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Tôi thà rằng không bao giờ bước vào mộ tổ tiên nhà họ Khương chứ cũng không muốn cứu ông.”
“Cháu đứng lại!” Trần Hoành Thi tức giận nói: “Nếu như cháu không chịu cứu tôi, tôi sẽ công khai địa chỉ mộ tổ tiên của Khương gia, để cho toàn thể mọi người ở Hoa Quốc tới quấy rầy phần mộ vốn đang mồ yên mả đẹp của tổ tiên nhà họ Khương các cháu.”