Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 437






“Ông, ông đúng là kẻ giả mạo!” Ông cụ Lý kinh hãi nói, các đệ tử đứng sau lưng Cao Thanh Long cũng nhanh chóng tản ra, đệ tử lớn Thanh Huyền phẫn nộ quát: “Ông đưa Đại sư của chúng tôi đi đâu rồi?”
Tôi lộ ra một nụ cười đắc ý, năm đó ma vương Thiên Huyền chạy ra khỏi địa ngục, lúc tôi đuổi theo, có rắc bột hiện hình lên người anh ta, anh ta lập tức hiện nguyên hình.

Nhưng mà muốn có bột hiện hình thì nhất định phải có mấy thứ thuốc được chế tạo ra từ địa ngục, mà tiền bạc thì bây giờ tôi lại không có.

Cho nên, tôi chỉ nói ra một vài lời để hù dọa anh ta một chút mà thôi, không ngờ là dù tôi đã chuyển thế, đầu thai lâu như vậy, mà uy lực vẫn còn, chỉ bằng một câu nói như thế mà đã khiến cho Thiên Huyền để lộ chân tướng.

Cao Thanh Long bỗng nhiên bật cười nham hiểm, dung mạo của anh ta bắt đầu thay đổi một cách nhanh chóng, từng li từng tí, biến thành một thanh niên tuấn tú tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, chẳng qua là khuôn mặt kia, toàn toát lên vẻ bỉ ổi và thâm độc.

“Các vị, hoan nghênh đã tới động phủ của tôi.


” Thân hình của Thiên Huyền chợt lóe một cái đã xuất hiện ở trên chiếc ngai vàng màu đen, anh ta đưa hai tay ra và cười nói: “Tôi đã sắp xếp cho các vị một nghi lễ nghênh đón thật long trọng, đúng nghĩa vụ chủ nhà phải tiếp đãi khách.

” “Vô liêm sỉ!” Thanh Huyền gào lên: “Trả lời tôi, Đại sư tôi sao rồi?” “Đại sư cậu?” Thiên Huyền cười phá lên: “Nếu ở chỗ của tôi thì Đại sư của cậu có thể còn sống được sao?”
“A!” Thanh huyền giận dữ, ngửa đầu một tiếng tức giận gầm thét, tiếp liền rút ra trường kiếm, hướng Thiên Huyền nhào tới.

“Khoan đã.

” Ông cụ Lý hô to: “Cháu trai Thanh Huyền quay lại đây!”
Nhưng cũng đã muộn rồi, Thiên Huyền để lộ một nụ cười nhẹ, phía dưới ngai vàng màu đen chợt xuất hiện một trận đồ hình tròn màu đen, trên trận đồ toàn là văn tự quỷ ở trong địa ngục, Thanh Huyền vừa tiến vào bên trong trận đồ màu đen, cả người anh ta nhanh chóng bị bóng tối điện quang bao trùm lấy.

Lát sau, anh ta gào lên một tiếng thảm thiết, rồi bay ngược ra ngoài, ngã nặng nề xuống đất, cả người anh ta đen xì, mặc dù chưa chết, nhưng khoảng cách đến cái chết cũng không còn xa nữa.

“Các vị, đừng gấp gáp.

” Thiên Huyền cười to và nói: “Tôi vẫn còn rất nhiều tiết mục góp vui, các vị không nên bỏ qua đâu.


Vừa nói xong, anh ta búng tay một cái, một tiếng đùng giòn dã vang lên, cửa đá lớn của chánh điện đổ rầm xuống, chặn nạn đường lui của tất cả mọi người, mà ở trên trần nhà phía trên, lại xuất hiện một trận đồ lớn màu đen, bên trong trận pháp chằng chịt những văn tự quỷ.

Những văn tự quỷ kia dần dần sáng lên, rồi bắt đầu chậm rãi chuyển động.


Khuôn mặt tôi lập tức biến sắc, tôi nói: “Không ổn rồi, đây là trận pháp triệu hồi, anh ta đang muốn mở cửa địa ngục ra, triệu hồi thuộc hạ của anh ta ở địa ngục.


Tôi còn chưa nói dứt lời, ở trung tâm trận pháp kia đã xuất hiện một lối đi màu đỏ đậm to bằng cái quả đấm, trong lối đi còn truyền tới tiếng gào thét thảm thiết.

Đại sư Vĩnh Đức của Thiếu Lâm Tự đột ngột ném cái Bát Tử Kim ở trong tay ra, chặn cái lối đi ở phía đối diện lại.

Tôi cau mày lại, lắc đầu nói: “Không được, đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời, một khi đã khởi động trận pháp, cửa địa ngục đã mở ra thì không dễ dàng chặn nó lại như vậy đâu.


Chu Nguyên Hạo đứng ở bên cạnh tôi, lên tiếng hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tôi đáp lại anh: “Với năng lực của em bây giờ, muốn chặn cửa địa ngục lại thì cũng rất khó, xem ra, chỉ có cách kia thôi.


“Cách gì?” Trương Hoằng Thái tiến tới, hỏi.

Tôi hít sâu vào một hơi và nói: “Anh ta có thể gọi người tới, chúng ta không thể gọi người tới sao? Anh ta gọi thuộc hạ của anh ta tới, tôi lập tức gọi một số người có thể trấn áp được bọn họ.


Vừa dứt lời, tôi nói với Chu Nguyên Hạo và đám người của Trương Hoằng Thái: “Mọi người nghĩ cách kéo chân anh ta.


” Bọn họ gật đầu một cái, rồi vọt tới chỗ của Thiên Huyền.

Tôi cúi đầu xuống, cắn ngón tay, máu tươi nhanh chóng chảy ra, tôi bắt đầu vẽ ở dưới đất, từng văn tự quỷ thủ hạ của tôi xuất hiện, rất nhanh, vòng tròn huyết trận đồ xuất hiện.

“Gào!” Một tiếng gào, Bát Tử Kim chặn ở cửa địa ngục bị đánh bay mất, rồi nó rơi xuống mặt đất loảng xoảng.

Cửa địa ngục không thể khống chế được nữa, nó bắt đầu mở rộng một cách nhanh chóng, tiếp đến là một quỷ vật với cả người đầy máu nhảy xuống từ bên trong lối đi.

Dáng dấp của quỷ kia trông xấu xí vô cùng, dáng vẻ đó cứ như dạ xoa trong truyền thuyết vậy, nó nhìn xung quanh khắp bốn phía, nhìn thấy nhiều người sống ở trước mặt như vậy, trong mắt của nó, những người kia đều có thể là món ngon thượng đẳng.

Nó cảm thấy hưng phấn mà gào lên một tiếng, người tu đạo đứng cách gần nó nhất thấy vậy thì bắt đầu xông tới.

Tiếp theo là quỷ vật thứ hai, thứ ba, thứ tư, từng con rồi lại từng con quỷ vật vọt ra bên ngoài, càng ngày càng nhiều, bên trong chánh điện lâm vào trận hỗn chiến.

Mục tiêu của Chu Nguyên Hạo là Thiên Huyền, anh xông tới trước mặt của Thiên Huyền, Thiên Huyền cười lạnh, nói: “Thế nào, anh vì người phụ nữ kia mà ra tay với đồng loại của anh à?”