Chu Nguyên Chính cười lạnh, lấy ra một hạt giống, thừa dịp đầu lưỡi kia lao ra thì dùng ngõn trỏ và ngón cái bắn ra, hạt giống bắn vào trong lưỡi, cùng lúc đó, anh ta bỗng cúi người xuống, đầu lưỡi xẹt qua trên đỉnh đầu anh ta rồi lại quay trở về trong miệng của “Tham”.
Khóe miệng Chu Nguyên Chính hiện lên nụ cười đắc ý, lùi về phía sau mấy bước thì liền thấy “Tham”
dừng lại mấy giây, rồi bỗng nhiên lăn lộn không ngừng, đâm vào cửa đá đã mở ra một nửa rồi lăn ra ngoài.
Nó không có tay chân nên chỉ có thể lăn, nhưng thân hình của nó quá lớn, khi nó lăn mà bị nó đè lên thì chắc chắn anh ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ gì.
Chu Văn Mộc và Chu Nguyên Chính tự nhiên ung dung tránh né: “Tham phát ra một tiếng gầm lên giận dữ, tiếng gầm có hơi giống như của con hổ, nó phun lưỡi ra, lao về phía hai người với tốc độ cực nhanh.
Trên đầu lưỡi kia lại mọc ra đầy cây cỏ dại, sức tăng trưởng của cỏ dại kia mạnh vô cùng, bây giờ mới chỉ trong thoáng chốc mà đã mọc ra rậm rạp, chằng chịt, bao phủ kín lấy cái lưỡi của nó, giống như là được bọc trong một cái chăn rất dày vậy.
Chu Nguyên Chính xoay người đá một phát vào cái lưỡi kia, cái lưỡi bị anh ta đá rơi ra một mảng lớn, rơi xuống đất, không lâu sau thì bị cỏ dại hấp thu hoàn toàn, hóa thành một vũng máu.
Tôi không nhịn được thầm than một tiếng trong đáy lòng: “Lợi hại.
”
Chu Nguyên Chính tập trung cỏ dại vào lưỡi của “Tham”, mà sức mạnh của “Tham”
tất cả đều nằm ở cái lưỡi, bây giờ lưỡi đã bị mục nát thành một đống bùn nhão, nó liền biến thành là một quả cầu thịt vô hại, để mặc cho người ta làm thịt.
Chu Văn Mộc lạnh lùng liếc “Tham”
một cái, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi to lớn vậy, vung tay lên, thân thể của “Tham”
liền cháy lên một ngọn lửa màu xanh.
Địa Ngục Hỏa!
Có thể sử dụng Địa Ngục Hỏa thuần thục, ngọn lửa lại có uy lực lớn mạnh như vậy, Chu Văn Mộc ít nhất cũng đã là ngũ phẩm rồi.
Hai năm trước, khi Chu Nguyên Hạo chết thì ông ta mới là tứ phẩm, bây giờ mới có hai năm ngắn ngủi mà ông ta đã đột phá lên ngũ phẩm?
Nếu ông ta không phải thiên tài cực phẩm thì chính là đã bất ngờ gặp được cái gì đó.
“Tham”
giãy giụa kêu la ước chừng năm phút mới dần dần không động đậy nữa, trong không khí lan tràn một mùi hương của thịt khiến tôi có chút buồn nôn.
Chu Văn Mộc cắt “Tham”
đã cháy thành than ra, móc ra một quả cầu nhỏ màu trắng tròn vo từ bên trong.
Sức mạnh của con “Tham”
này tương đương với lệ quỷ cao cấp, đây chính là đoàn oán khí được sinh ra trong thân thể của nó.
Chu Văn Mộc thu lấy đoàn oán khí, xoay người đi đến trước mặt Chu Nguyên Chính, lạnh lùng nhìn anh ta, bỗng nhiên vung tay lên tát anh ta một cái rất mạnh.
“Mới vừa rồi rõ ràng con có thể cứu Hà Kính Tùng, tại sao không cứu?”
Chu Văn Mộc hỏi.
Chu Nguyên Chính sờ chỗ mặt bị đánh có chút đỏ lên một cái, nói: “Anh ta mới vừa giết chết em gái ruột của chính mình.
”
“Vậy thì sao?”
Chu Văn Mộc lạnh lùng nói: “Ba nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có cái loại tâm tư đàn bà như vậy.
”
Chu Nguyên Chính nói: “Con không phải tâm tư đàn bà, chỉ là một người như vậy, ngay cả em gái ruột thịt cũng có thể không chút do dự ra tay giết chết, ai biết anh ta có thể bất ngờ đâm một đao sau lưng chúng ta hay không chứ?”
Chu Văn Mộc hừ lạnh một tiếng: “Đối với chúng ta mà nói thì Hà Kính Tùng vẫn còn hữu dụng, con lại cứ để cho anh ta chết đi như vậy thì ai chỉ đường cho chúng ta.
”
Chu Nguyên Chính cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
“Đúng là ngu xuẩn.
”
Chu Văn Mộc mắng: “Không biết nhìn xa trông rộng chút nào cả.
”
Chu Nguyên Chính im lặng mà chịu đựng.
“Ba không muốn nhìn thấy có lần sau nữa.
”
Chu Văn Mộc nói: “Đi, vào địa cung.
”