Tín Thiện bước qua, khẽ điểm vào cổ họng tôi, đầu lưỡi tôi lập tức ngừng chảy máu, chỉ là thịt vẫn chưa mọc lại.
Tín Thiện cười nói: “Chỉ cần là nơi có phật tâm, sẽ có tôi.
Khương thí chủ, cô có phật tâm, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể đến trước mặt cô, bước vào lòng cô.
”
Tôi cười khổ một tiếng, nói: “Phật tâm? Thầy Tín Thiện, tôi là quái vật, không lâu trước đây, tôi mới phát điên, giết chết bạn thân của mình.
”
Thầy Tín Thiện khẽ cười, trong nụ cười dường như ẩn chứa vô số phật lý.
“Cô có muốn biết, bản thân rốt cuộc là ai không?”
Ông ấy hỏi.
Tôi vội vàng gật đầu.
Ông ấy chắp hai tay lại, niệm một câu kinh, nói: “Kiếp trước cô ở địa ngục, cô muốn tìm lại ký ức của mình, chỉ có thể quay lại địa ngục.
”
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Tu vi của tôi thô thiển như vậy, đến địa ngục, e rằng không thể sống sót trở về?”
“Chuyện này nữ thí chủ không cần lo lắng.
”
Thầy Tín Thiện lấy chuỗi phật châu ra, ném xuống đất, phật châu quét dưới đất một vòng tròn, trong vòng tròn, xuất hiện một lối đi màu đen, trong lối đi, truyền đến vô số tiếng gầm thét sắc bén, tựa như hàng ngàn hàng vạn lệ quỷ đang than khóc.
Sau lưng tôi lạnh lẽo, trong chuyện ở bệnh viện tâm thần thành tây khi trước, tôi từng dùng bí pháp gia tộc mở cửa địa ngục, tuy chỉ có một lần, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không quên, những tiếng la hét đau đớn truyền đến từ địa ngục.
Bên dưới lối đi này, chính là địa ngục.
Thầy Tín Thiện bước về trước, giao một viên niệm châu cho tôi, nói: “Ngậm nó vào trong miệng, nhớ kỹ, cô chỉ có một tiếng, một tiếng sau, phải trở lại.
Trong khoảng thời gian đó, cô nhất định không thể nói chuyện, khi cô cần trở về, hãy cắn nát viên niệm châu này.
”
Tôi ngậm niệm châu, thầy Tín Thiện nói: “Bên dưới lối đi này, là tầng thứ nhất địa ngục, đều là những quỷ hồn tội nhẹ, cô không cần phải sợ.
Nhớ kỹ, sau khi tìm ra đáp án, nhanh chóng trở lại.
”
Nói rồi, ông ấy ấn vai của tôi, đẩy nhẹ, tôi liền nhảy vào trong lối đi, tiếng la hét bên dưới càng lúc càng lớn, đinh tai nhức óc, khiến đầu tôi co rút, đau nhức.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi đột nhiên phát hiện, mình đang đứng trước một dòng sông, hoa bỉ ngạn đỏ rực nở rộ bên bờ sông, như ngọn lửa và máu tươi, đốt cháy cả một góc trời.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, là một vùng đen tối, không phân ngày đêm.
Đây chính là địa ngục sao?
Dòng sông này, lẽ nào là sông vong xuyên trong truyền thuyết?
Lúc này, tôi nhìn thấy từng linh hồn đột nhiên xuất hiện cạnh sông vong xuyên, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, bước đi trên bờ sông.
Mấy quỷ hồn đó có già có trẻ, có nam có nữ, có người ăn mặc sang trọng, dáng vẻ giàu có, có người lại ăn mặc giản dị, quần áo còn có vài chỗ vá lại, toàn bộ đều là gương mặt khổ sở.
Mà bên cạnh đội ngũ, có những võ sĩ mặc áo giáp thời cổ đại, tay cầm vũ khí cổ xưa, đang xua đuổi những quỷ hồn này.
Họ đi đến trước bờ vong xuyên, từng con thuyền nhỏ xuất hiện trên dòng sông vong xuyên, trên mỗi con thuyền đều có người lái đò.
Thuyền nhỏ neo cạnh bờ, những quỷ hồn tranh nhau chạy về phía thuyền, lấy từng xấp tiền âm phủ dày cộm trong túi ra, đưa cho người lái.
Những kẻ có tiền ăn mặc sang trọng rất nhanh được lên thuyền, hơn nữa ngồi ở vị trí rất tốt, mà những người nghèo, chỉ đành chen chúc ở vị trí hẻo lánh nguy hiểm, còn những người không lấy được tiền ra, người lái căn bản không cho họ lên thuyền.
Tôi cũng vội vàng nhảy lên, chạy qua kia muốn lên thuyền, nhưng người lái đã chắn trước mặt tôi, không chút biểu cảm vươn tay về phía tôi.
Tôi ngơ ngác, sờ trên người một lúc lâu, cũng không kiếm được gì, người lái đò quạt mái chèo, muốn rời đi, tôi cắn răng, lấy chiếc nút hồng ngọc từ trong túi ra.
Nút hồng ngọc này, là lần trước Chu Nguyên Hạo đưa tôi đến cửa hàng trang sức, bảo tôi tùy ý lựa, tôi đã chọn nó.
Tính ra thì, đây là món quà đầu tiên anh tặng tôi, trước đây tôi vẫn luôn cất giấu, bây giờ không thể không lấy ra.
Tôi đưa nút áo cho người lái, người lái cầm trong tay đánh giá một lúc, nói: “Lên thuyền đi.
”