Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 388






Anh ta nhìn tôi, nói nghiêm túc, “Chỉ cần có thể đợi ở bên cạnh em, cho dù là tầng cuối cùng của Địa Ngục đi nữa, anh đều sẽ đi cùng em.”
Anh ta nói một cách chân thành, mặt mo của tôi càng đỏ, trong lòng cũng hơi mềm mại.

So với Chu Nguyên Hạo nóng lòng phủi sạch quan hệ với tôi, anh ta đồng ý ở cùng một chỗ với tôi, cùng lao xuống Địa Ngục, hoàn toàn là khiến cho tôi cực kỳ cảm động.
Tôi nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao, tôi có đưa anh đến Địa Ngục không?”
“Không có.”
Giọng nói của anh ta chìm xuống, “Từ đó về sau, anh rốt cuộc chưa từng gặp lại em.”
Tôi lập tức bó tay.

Nói cách khác, tôi của kiếp trước là là một người phụ nữ vô cùng cặn bã, lừa gạt tình cảm của cậu bé ngây thơ, sau đó nhẫn tâm vứt bỏ anh ta.
“Tôi…”
Anh ta duỗi ngón trỏ ra, đè lên môi của tôi, nói: “Không cần giải thích, Khương Lăng, anh biết, em không phải là người nói mà không giữ lời.


Em không tới, nhất định là vì có chuyện gì làm cho chậm trễ.”
Tôi cắn cắn môi dưới, hỏi: “Anh có từng nghĩ đến hay không, có lẽ tôi đã thật sự quên mất anh?”
“Em sẽ không.”
Anh ta lắc đầu nói, “Mặc dù anh chỉ sống chung cùng em có một năm, nhưng đừng quên, anh là Võng Lượng, lấy dục vọng của con người làm thức ăn, có thể thấy rõ lòng người nhất.

Có lẽ em cũng không phải người tốt gì, nhưng tuyệt đối là là người đã nói là làm, nhất ngôn cửu đỉnh.”
Tôi gật đầu nhẹ.

Anh ta bỗng nhiên ôm lấy mặt của tôi, nói: “Chuyện này đã hơn một nghìn năm, anh vẫn luôn đang chờ em.
Anh biết, em nhất định sẽ quay về.

Em xem, em quả nhiên đã quay lại.

Lúc ấy ở bên trong không gian mà con quỷ kia tạo nên, anh đã nhận ra em.

Nhưng khí tức trên người em đã thay đổi rất lớn, anh có hơi không chắc chắn.

Chuyện này đã hơn một nghìn năm, anh đã gặp được không ít có vẻ ngoài tương tự em, nhưng bọn họ đều không phải em.

Đã vô số lần anh tràn đầy hi vọng, lại cũng thất vọng vô số lần.

Lúc đầu anh chỉ cho lần này cũng là một người có dáng vẻ như em mà thôi.”
Anh ta nói, “Nhưng anh vẫn không nhịn được lặng lẽ quan sát em ở trong tối.

Trải qua quan sát lâu như vậy, anh cuối cùng đã xác định được, em chính là “Lâm”

của anh, là “Lâm”
mà anh mong nhớ ngày đêm hơn một nghìn năm.”
Anh ta cầm lấy tay tôi, nói một cách trìu mến: “Khương Lăng, em có muốn ở bên cạnh anh không? Mặc kệ sau này em ở đâu, chỉ cần còn ở lại trên thế gian hay là quay về Địa ngục đi nữa, anh đều ở bên cạnh em.

Trước khi thực lực của em chưa khôi phục lại, anh sẽ dùng cả tính mạng của mình che chở cho, anh sẵn sàng làm bất kỳ chuyện gì vì em.”
Tôi có hơi bối rối.

Những lời nói ngọt ngào của anh ta khiến đầu óc tôi choáng váng.

Vẻ ngoài của anh ta đẹp trai như vậy, lời nói lại động lòng người như vậy, suýt nữa là tôi đã xúc động mà đồng ý.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn giữ vững được tinh thần, do dự một chút, đáp lại: “Chuyện này… quá mức đột ngột, có thể để tôi suy nghĩ một chút được không?”
Anh ta có hơi thất vọng, lại vẫn như cũ mà lộ ra nụ cười, đáp: “Không sao cả, hiện tại chúng ta rất nhiều thời gian, có thể để em từ từ cân nhắc.”
Tôi gật đầu nhẹ, không dám nhìn ánh mắt của anh ta, có hơi chật vật về phòng ngủ của mình.

Nằm ở trên giường lớn mềm mại, trong lòng của tôi có chút loạn.

Hơn nửa năm trước đó, tôi vẫn là một trạch nữ giúp việc trong cửa hàng hoa nho nhỏ kia, không ai hỏi thăm.

Từ sau khi Chu Nguyên Hạo, tôi đột nhiên trở thành kẻ mà vạn người say mê.

Cẩn thận suy nghĩ lại, quả thật giống như đang nằm mơ.

Nếu như tôi thật sự có quan hệ sâu nặng như vậy với Vân Kỳ, có lẽ đồng ý với lời yêu thương của anh cũng không tệ.
Tôi trở mình, tâm loạn như ma, giống như có một đàn nai con chạy loạn trong đầu.


Tôi hơi hối hận, nắm tóc mình.

Vừa rồi sao không dứt khoát ngủ với Vân Kỳ đi chứ.

Đồ ngon đã đưa đến trước mặt như vậy, tôi lại không ăn, quá là đáng tiếc.
Buổi tối hôm đó, tôi giống như là bánh nướng ở trên nồi sắt, lăn qua lộn lại một buổi tối, đến khi trời sắp sáng mới ngủ say.

Vừa tỉnh ngủ không được bao lâu, tôi bỗng nhiên cảm giác gì đó, lập tức nhảy dựng khỏi giường, dép lê cũng không kịp đi, tóc tai bù xù chạy tới bên cửa sổ.

Mới nhìn một chút đã trông thấy Chu Nguyên Hạo đứng ở bên bờ vực.
Tim của tôi chợt thắt lại, nhìn anh chằm chằm, hai tay có hơi run rẩy.
Dường như anh cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên, vừa vặn cùng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt của anh có một tia vui sướng khi gặp lại, lại có mấy phần tức giận.

Tôi im lặng lúc lâu, kéo tấm rèm màu trắng trong suốt lại, ngăn cản ánh mắt của anh.

Loại màn này, ở bên ngoài cửa sổ không thể nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong vẫn có thể nhìn rõ được bên ngoài.
Chẳng biết tại sao, tôi cũng không hề rời đi, vẫn cứ đứng ở nơi đó, ánh mắt cũng không rời khỏi người dù chỉ một khắc.