Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 334






Quách Thiên Ngọc và Lâm Khả Khanh liếc mắt nhìn nhau một cái, mấy người này lại có thể có chìa khoá của phòng học!
Các cô ấy nhìn trộm từ ngăn tủ kẹt cửa ra bên ngoài, phát hiện ra người tới chính là mấy người đàn ông cao lớn thô kệch, dáng người côn đồ, nhìn dáng vẻ không giống như là học sinh, mà là lưu manh trong xã hội.

Hai người rất khó hiểu, người như vậy, tới học viện mỹ thuật làm gì, trộm đồ sao? Một số tượng thạch cao của học sinh làm có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Những đám lưu manh đó vừa vào cửa đã bắt đầu di chuyển tượng thạch cao, từng bước từng bước xếp ngay ngắn trong các thùng các tông lớn, một người trong đó có vẻ là kẻ cầm đầu, nói một câu: “Tất cả cẩn thận một chút cho tôi, nhất định đừng làm vỡ chúng, hàng hoá trong này trị giá hàng chục triệu đồng.


Hàng hoá hơn một chục triệu?
Hàng hoá gì phải đặt trong tượng thạch cao?
Bỗng nhiên, hai người đều nghĩ tới thứ nào đó, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, suýt chút nữa kêu ra tiếng, nhưng cuối cùng lập tức bịt kín miệng mình.


Lâm Khả Khanh đưa mắt ra hiệu với Quách Thiên Ngọc, ý bảo cô ấy nhất định không thể lên tiếng.

Tượng thạch cao rất nhiều, đám người kia bên ngoài ước chừng thu dọn nửa giờ mới thu dọn xong, người cầm đầu nhìn xung quanh, nói: “Đều thu xong rồi?”
“Chắc hẳn là không để sót.

” Một con ngựa con trả lời.

Người cầm đầu đi lên gõ vào đầu hắn một chút: “Ông đây đã nói, đây chính là hàng hoá hơn chục triệu đồng, thiếu một túi, anh Mã đều sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đi tìm cho tôi, từ từ mà tìm.


“Vâng, vâng.

” Cơm ngựa con bị đánh kia vội vàng đáp lời, sau đó nói với những người khác: “Còn thất thần làm gì, nhanh tìm đi!”
Hai người Lâm Khả Khanh hoảng sợ tim vọt tới cổ họng, máu trong cả người đều giống như đọng lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Sự sống và cái chết nằm giữa ranh giới.

Đúng lúc này, một tên lưu manh đã đi về phía ngăn tủ, hai người gắt gao nhìn chằm chằm cửa ngăn tủ, run bần bật.


Chính vào lúc tên lưu manh kia duỗi tay tới kéo cửa ngăn tủ, tên cầm đầu nói: “Tất cả nhanh lên cho tôi, đừng lãng phí thời gian.


Tên lưu manh kia thu tay về, hai người đang nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lộ ra vài phần vui mừng, cửa ngăn tủ lại bỗng nhiên bị kéo ra, tên lưu manh kia vọt vào, túm lấy cánh tay của hai người, kéo hai người ra, hung hăng ném xuống đất.

“Anh Phát, ở đây có hai cô gái.


Hai người Lâm Khả Khanh thất thanh hét lên, anh Phát kinh hãi, nói: “Nhanh bịt miệng hai cô ta cho tôi!”
Đám lưu manh đi lên vây quanh, nhét một miếng giẻ lau trong miệng hai cô ấy, cầm dây thừng trói chặt các cô.

“Anh Phát, hai cô gái này xử lý như thế nào?”
Anh Phát nở một nụ cười âm tà, nói: “Cứ như vậy mà giết thì quá đáng tiếc, mang hai cô ta đi.


Hai người bị lôi vào một chiếc xe tải nhỏ đậu bên ngoài khu dạy học, trong lúc còn bị những tên lưu manh đó sờ soạng trên người, điện thoại di động cũng bị lấy đi, ném vào thùng hàng ở phía sau xe tải.

Hai người bị nhốt trong rương gỗ hẹp, tính cách của Lâm Khả Khanh lãnh đạm, lúc này rất bình tĩnh, cô ấy hướng khóc sướt mướt Quách Thiên Ngọc đưa mắt ra hiệu với Quách Thiên Ngọc đang khóc sướng mướt, dùng cằm chỉ chỉ trong giày của mình.

Quách Thiên Ngọc một hồi lâu mới phản ứng lại, xoay người, dùng tay đang cột vào phía sau kéo giày cho cô ấy, thì thấy, bên trong lại có một chiếc đi động dạng thanh kiểu cũ, còn là màn hình xanh.


Trong nhà Lâm Khả Khanh cũng không giàu có, một chiếc di động kiểu cũ dùng rất nhiều năm, gần đây mới thay một chiếc di động mới, chiếc điện thoại cũ cô ấy dùng lâu như vậy, cũng có tình cảm, không nỡ ném đi, vẫn mang theo bên người.

Lúc trước trốn trong ngăn tủ, đề phòng bất trắc, cô ấy nhét chiếc điện thoại cũ này vào bên trong giày.

Cũng may những tên lưu manh đó không có kinh nghiệm gì, lúc soát người, cũng không bảo các cô ấy cởi giày ra.

Lúc này các cô ấy không thể nói chuyện, tất nhiên là không thể gọi cho 110, Lâm Khả Khanh ngẫm nghĩ, lục ra một dãy số điện thoại, đã gửi một tin nhắn qua đó.

Sau đó, cô ấy nhìn thoáng qua Quách Thiên Ngọc, tựa hồ đang an ủi cô ấy, để cô ấy không cần lo lắng, sẽ có người tới cứu bọn họ.

Lúc này, tôi và Chu Nguyên Hạo đã tắm rửa xong, lên giường đi ngủ, đang xoay người định đánh thẳng vào sào huyệt địch thì thấy, điện thoại di động trên gối vang lên.

Tôi cảm thấy có chút mất hứng, vốn dĩ không muốn xem, nhưng nhìn thấy là Lâm Khả Khanh gửi tin nhắn tới, tôi lập tức mở ra.