Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 310






“Vậy quên đi.

” Tôi xoay người bỏ đi, muốn kiên quyết bao nhiêu thì có bấy nhiêu kiên quyết, ông chủ cắn chặt răng, nói: “Bỏ đi bỏ đi, hôm nay tôi còn chưa khai trương đâu, thiệt thòi lần này, bán cho cô đấy.


“Lúc này mới ngay thẳng chứ, ông chủ.

” Tôi thanh toán tiền, bảo hắn gói tất cả bốn món đồ này trong tờ báo, bỏ vào trong túi, ngoài mặt không thể hiện, trong lòng lại vô cùng vui sướng.

Cái này thật là nhặt được món hời lớn!

Mà trong lòng người bán rong càng vui hơn, vài món đồ vật này đều là thu từ trong nhà nông dân dùng một lần, tổng cộng cũng chỉ tốn hơn ba trăm nghìn, hắn còn chuyên mời người qua xem, những món đồ này đều có chút cũ kỹ, căn bản không đáng giá tiền.

Trong lòng hắn cười gian, thật là đứa ngu ngốc.

Tôi ngồi xuống một quán trà sữa đối điện, gọi một ly trà sữa, quan sát tình hình Dưỡng Đức Hiên, ông chủ là một ông già to béo với nụ cười rất tươi, ông ta đang bán một đĩa hoa thủy tiên vàng Nhữ diêu có từ thời nhà Tống cho người Nhật Quốc mặc vest.

Tôi không nhịn được âm thầm bật cười, thời Tống cái gì, rõ ràng là thời nay, nhưng bắt chước theo không tồi lắm, có lẽ người không có trình độ, rất dễ dàng bị lừa.

Hiện tại ở Hoa Quốc kẻ có tiền rất nhiều, kẻ có tiền nhiều, thì thích học đòi văn vẻ, nhìn thấy món đồ lợi nhuận lớn, kẻ lừa đảo càng ngày càng nhiều.

Hiện tại ở trên thị trường trên cơ bản không mua được cái gì tốt, muốn thứ tốt, đều đi đến hội đấu giá.

Người đàn ông Nhật Quốc mặc vest nhìn đĩa hoa thủy tiên giả hồi lâu, ông chủ béo và người phiên dịch đang bàn tán xôn xao, người Nhật Quốc cũng liên tục gật đầu, dường như rất hài lòng với đĩa hoa thủy tiên.

Vốn dĩ tưởng rằng sự việc đã được giải quyết, ai biết rằng người đàn ông Nhật Quốc mặc vest cuối cùng đặt chiếc đĩa sang một bên, chỉ vào một cái vạc đồng nhỏ bên cạnh chiếc vạc nhỏ bằng đồng thau, dùng tiếng Nhật bô bô nói một câu.

Ông chủ béo càng vui sướng hơn, cười ha hả đem chiếc vạc nhỏ bằng đồng thau ra, nhìn dáng vẻ của ông ta, dường như cho rằng chiếc vạc nhỏ bằng đồng thau này cũng là đồ dỏm, muốn tích cực đẩy mạnh tiêu thụ.

Nhưng tôi lại phát hiện một luồng linh khí nồng đậm từ trên chiếc vạc nhỏ bằng đồng thau.


Linh khi nặng như vậy, tuy rằng không phải món đồ của thời Tây Chu theo như lời ông chủ béo nói, chắc hẳn cũng là đồ cổ từ thời Chiến quốc những năm cuối đến thời nhà Tần.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, người Nhật Quốc này là một chuyên gia, ông chủ béo và người phiên dịch khốn nạn tự cho rằng thiết kế ra một cái bẫy, khiến tất cả mọi người tham gia vào, căn bản không ngờ rằng, người ta lợi dụng bẫy của bạn, để ép bạn xuống.

Rất nhanh, hai bên đã nói chuyện ổn thỏa, người Nhật Quốc mặc vest dùng giá sáu tỷ chín, mua cái vạc nhỏ bằng đồng thau này.

Tôi hơi hơi nheo nheo mắt, đứng dậy, muốn đi ngăn cản trận giao dịch này, ông chủ thiệt tiền là chuyện nhỏ, để bảo bối của Hoa Quốc chúng ta trong tay một kẻ Nhật Quốc, lòng tôi không cam lòng.

Bỗng nhiên, tôi nhận thấy được một sự nguy hiểm, ánh mắt nhanh chóng đảo qua trên đường phố, phát hiện một bóng người cao lớn.

Tuy rằng bóng người kia chỉ chợt loé mà qua trong đám người, nhưng tôi liếc mắt một cái đã nhận ra.

Đó là Tư Không Uy Viễn!
Vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn theo người Nhật Quốc mặc vest kia, xem ra là theo dõi hắn.

Tôi trầm mặc một lát, chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục uống trà sữa.

Trong lòng tôi có chút lo lắng, Tư Không Uy Viễn căm hận người Nhật Quốc, năm đó không biết bao nhiêu thuộc hạ của hắn chết dưới tay người Nhật Quốc, hắn thấy người Nhật Quốc, khẳng định là muốn ra tay giết chết hết.

Nhưng, trong người Nhật Quốc ở Hoa Quốc, cũng có thương nhân đứng đắn, tuyệt đối không thể để hắn chẳng phân biệt thiện ác mà tùy ý giết người.


Hạ quyết tâm, tôi thầm đi theo người Nhật Quốc mặc vest kia, phát hiện hắn một khách sạn năm sao, tên phiên dịch hèn hạ ở trước mặt hắn bận trước bận sau, hầu hạ giống như Thần Tài.

Tôi cũng đặt một phòng ở khách sạn, ở bên cạnh phòng người Nhật Quốc mặc vest.

Hắn và tên phiên dịch kia đều dùng tiếng Nhật nói chuyện, tôi nghe không hiểu lắm, nhưng nhìn biểu cảm của tên phiên dịch hèn hạ, tôi đã biết không phải chuyện gì tốt.

Quả nhiên, không bao lâu, tên phiên dịch đã dẫn theo một cô gái xinh đẹp qua, cô gái kia mặc một bộ sườn xám màu lam nhạt, tóc vãn cao, dáng người thon thả, nhìn vào khuôn mặt, dường như còn rất trẻ.

Tôi nhíu mày, cô gái này là trẻ thành niên sao? Thoạt nhìn giống như dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi?
Cô gái kia ngoại hình thanh thuần, biểu cảm có chút ngượng ngùng, vừa vào cửa, người Nhật Quốc mặc vest đã kéo tay cô ấy sờ sờ mó mó, sắc mặt của tôi càng ngày càng khó coi, cô gái dường như có chút không muốn, không ngừng trốn tránh, người Nhật Quốc lại ngày càng táo tợn, đưa mặt đến gần ngửi ngửi cổ cô gái rồi lại ngửi cơ thể.

Tôi đen mặt đứng lên, tính, loại người này, vẫn là để Tư Không Uy Viễn giết hắn đi.