Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 308






Ông lão có một chiếc bình mai, là bảo bối Nhữ diêu thời Tống, ông ta lại là người thích khoe khoang, thường xuyên ba hoa trước mặt người khác, nói bình mai của mình trị giá mấy trăm triệu.
Người nói vô tâm người nghe cố ý, vừa lúc lần đó ông lão ăn trong tiệm cơm của Tào Tường Phát, Tào Tường Phát vì phí chữa bệnh của mẹ mà sứt đầu mẻ trán, nghe thấy ông ta nói, động tâm, đêm đó lặng lẽ mò vào trong nhà ông lão, muốn trộm bình mai.
Ai ngờ hắn lại bị ông lão phát hiện, hoặc là hắn không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, liền giết chết ông lão, chó Shiba lao tới ngăn cản, cũng bị hắn chém chết.
Chó Shiba có tình cảm rất sâu đậm với chủ nhân, lại sinh ra oán niệm cực kỳ mạnh mẽ, bám vào trên bình mai, hấp thu linh khí của bình mai, thực lực tăng lên thật sự nhanh.
Tôi nhìn con chó Shiba trước mặt, lạnh lùng nói: “Tuy rằng cảnh ngộ của mày khiến cho con người rất cảm động, nhưng mày không nên làm hại vô tội.


Nếu mày giết chết Tào Tường Phát, là để báo thù, nhưng những người mày giết sau đó, chính là hoàn toàn làm chuyện ác.
Chó Shiba không biết nói tiếng người, nhưng nó truyền cho tôi ý niệm, là một ý hận hỗn độn, khi nó còn là con chó lưu lạc, đã chịu rất nhiều ngược đãi, ngoại trừ chủ nhân ra, nó hận tất cả loài người, hận không thể giết chết tất cả.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng rất không muốn làm như vậy, lại không thể không làm nó hồn phi phách tán.
Tôi còn không chưa kịp ra tay, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng chó sủa, một con chó đen tuyền rú lên xông và, nhào lên cắn chặt cổ quỷ hồn chó Shiba Tôi kinh ngạc nói không ra lời, con chó đen này rõ ràng là vật còn sống, lại có thể cắn quỷ hồn?
Một con chó sống cứ như vậy vật lộn với một con chó đã chết.

Con chó đen bị thương rất nặng.

Trên bụng có một vết thương dài nhưng sức chiến đấu của nó thật đáng kinh ngạc.

Sau khi chiến đấu với quỷ hồn chó Shiba ước chừng năm phút, lại có thể cắt đứt yết hầu của chó Shiba.
Chó Shiba bị cắn đứt cổ đạp hai chân xuống, run rẩy hai cái, cơ thể bắt đầu hóa thành tro bụi màu đen, phiêu tán trong không trung.
Con chó đen lớn mệt lử, ngã xuống mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong bụng nó, ở dưới thân nó tụ thành một vết máu nhỏ.
Tôi bước đến ôm nó lên, nói với ba người trong tổ đã trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời: “Nhanh báo cáo chuyện ở đây cho cục trưởng Tư Hoằng, dũng nhạc, chúng ta đưa nó đến bác sĩ.”

Trương Đồng chỉ chỉ ông lão trên mặt đất: “Ông ta thì sao? Không cần đưa bệnh viện?”
Tôi tiếc nuối nói: “Ông ta đã tắt thở.”
Tôi và Lưu Dũng Nhạc lên xe, một đường nhanh như chớp, Lưu Dũng Nhạc dùng áo khoác bịt lên vết thương của con chó lớn, nói: “Cô Khương, đã đi qua vài bệnh viện thú cưng rồi.”
“Yên tâm, tôi có một vị chuyên gia chuyên trị liệu cho vật nuôi.” Tôi nói.
Xe cảnh sát đi qua hai con phố, đi đến trước một toà nhà cổ xưa, Lưu Dũng Nhạc kinh ngạc nhìn vào biển số nhà có chút loang lổ: “Trạm phòng dịch động vật? Nơi này…….Có thể được không?”
“Đương nhiên có thể.” Tôi vẫy tay với cô ta, “Mau đi, bên trong đều là bác sĩ đã chữa trị cho động vật vài thập niên.”
Vào cửa, một ông lão mái tóc hoa râm đang ngồi sau bàn làm việc cũ kỹ đọc báo chí, tôi xông vào nói: “Ông Trịnh, mau tới cứu mạng.”
Lão Trịnh lập tức nhảy dựng lên: “Mau, đặt nó lên trên giường bệnh bên kia.”
Ông ấy lập tức lấy ra các loại dụng cụ, bắt đầu động tác thuần thục chữa trị cho con chó đen to lớn, vết thương dài trên bụng, ông ấy đã khâu xong, còn lấy ra hai túi máu từ tủ lạnh truyền máu cho nó.
“Lão Trịnh, nó không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
“Không sao.”Lão Trịnh vừa rửa tay vừa nói, “Ông Trịnh của con ra tay, trước nay chưa từng thất bại.”
Tôi và Lưu Dũng Nhạc đều nhẹ nhàng thở ra, Lão Trịnh nói: “Con chó này của cháu từ đâu ra? Nghị lực sống tràn đầy, ý chí sinh tồn cũng rất mạnh mẽ, phỏng chừng sẽ nhanh chóng hồi phục.


Trước tiên con nên để nó ở đây để quan sát trong vài ngày, chờ nó tốt hơn rồi mang nó về với con.”
Từ động vật trạm phòng dịch bước ra, Lưu Dũng Nhạc còn đang khiếp sợ bên trong: “Thật là quá thần kỳ, phẫu thuật lớn như vậy, lại có mấy trăm đồng tiền.

Y thuật của vị lão Trịnh đó thật sự là quá tuyệt vời.”
Tôi cười cười, nói: “Đó là đương nhiên, lão Trịnh đã bắt đầu làm bác sĩ động vật từ thập niên 80, ông ấy xuất thân từ một trường đại học danh tiếng chuyên ngành phòng dịch và kiểm dịch động vật, cả đời không biết cứu trị bao nhiêu động vật.”
Trở lại Cục Cảnh Sát, tôi mới biết được, hóa ra con chó đen lớn này, cũng là con chó lưu lạc được ông lão nhặt về nuôi dưỡng cuối cùng bị bị quỷ bám vào người.
Con chó Shiba kia bởi vì chủ nhân bị giết, trong sự cực đoan oán hận trở thành ác quỷ, cuối cùng lại giết chết một người tốt giống như chủ nhân của nó, lại bị một con chó đen lớn có vận mệnh không khác nó cắn chết.
Vận mệnh thật là kỳ diệu.
Sau khi vụ án này chấm dứt, tôi đột nhiên phát hiện tôi lại có kỹ năng mới.
Tôi có thể cảm giác được linh khí của đồ cổ.