Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 283






Một vị đạo sĩ nói cho hắn, chỉ cần để vào trong lửa đốt cháy là được, hoàng đế thiêu gương quý ba ngày ba đêm, ánh sáng của gương quý như mới, vừa chiếu là có thể chiếu ra kẻ trung thành kẻ phản bội, tên huyện lệnh ăn hối lộ trái pháp luật, cũng bị chém đầu.

Tôi thiêu gương đồng suốt một buổi chiều, đến khi tối, cuối cùng cũng khôi phục linh khí.

Tôi lấy gương đồng ra, lấy khăn vải lau đi màu đen xám trên đó, mặt kính phản chiếu bóng người hơi mờ của tôi.

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy tôi trong gương, trên trán có thứ gì đó, nhưng nhìn không rõ lắm.

Tôi sờ sờ trán, đều không có cái gì.

Tôi lại xoa xoa gương, muốn thấy rõ ràng, nhưng hình ảnh lại vẫn cứ rất mơ hồ.


Đúng lúc này, di động của tôi vang lên, vừa thấy, là Tống Anh gọi tới.

Không có cách nào, tôi đành phải bỏ gương vào trong túi xách mang theo người.

“Khương Lăng, chị đã về Hà Thành chưa?” Giọng nói của Tống Anh có chút nôn nóng.

“Làm sao vậy?”
“Là Khả Khanh, mấy ngày nay Khả Khanh có chút quái dị.

” Tống Anh nói.

“Quái dị như thế nào?”
“Trong điện thoại không nói rõ được, bây giờ chị đang ở đâu? Em lập tức tới tìm chị.


Tôi nói địa chỉ của cửa hàng vòng hoa cho cô ta biết, nửa giờ sau cô ta đã chạy tới, hơi sửng sốt khi nhìn thấy bảng hiệu cửa hàng bán vòng hoa treo chữ Khương Thị.

“Nhà chị thật sự mở cửa hàng vòng hoa sao.


“Đương nhiên là thật.

” Tôi buông tay, “Chẳng lẽ còn cho rằng chị là lừa các em sao?”
Cô ta cười hắc hắc một chút, nói: “Chẳng phải chị là một pháp sư sao? Em còn tưởng rằng cửa hàng vòng hoa chỉ là để ngụy trang chứ.



Tôi ngẫm nghĩ, thật ra cũng không khác lắm.

Tôi để cô ta vào nhà, rót một chén nước: “Khả Khanh xảy ra chuyện gì?”
Vừa nói tới Khả Khanh, trên mặt của Tống Anh- người không sợ trời không sợ đất hiện lên một vẻ kinh hoảng: “Khương Lăng em cảm thấy Khả Khanh bị quỷ ám vào người rồi.


“Thế này là thế nào, nói chi tiết.

” Tôi nói.

Tống Anh nói: “Một tuần gần nhất, khi buổi tối Khả Khanh nằm mơ, luôn nói nói mớ, nói cái gì mà ‘ anh không được qua đây ’, ‘ tôi không muốn gả cho anh ’, ‘ tôi không nhận sính lễ của anh ’ linh tinh, nghe thấy em sởn tóc gáy.

Chờ đến lúc cô ấy tỉnh lại em hỏi cô ấy, cô ấy lại hoàn toàn không có ấn tượng.

Lúc mới đầu, em cho rằng cô ấy gặp ác mộng, nhưng làm gì có ác mộng nào gặp liên tục một tuần? Hơn nữa tinh thần đầu óc của cô ấy càng ngày càng kém, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng, giống như quỷ, em nghi ngờ, cô ấy nhất định là bị quỷ ám vào người.


“Sính lễ?” Tôi trầm ngâm một lát, hỏi, “Trước đây, các em có từng gặp phải chuyện gì lạ không? Cho dù là nhiều chuyện nhỏ cũng được, cẩn thận ngẫm lại xem.


Tống Anh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi, cuối tuần trước lúc bọn em đi Từ Khí Khẩu chơi, nhặt được một túi tiền.



Trong lòng tôi vừa kích động, nói: “Em nói chi tiết đi.


Tống Anh nói: “Chị cũng biết con nhà đầu Khả Khanh này, ngày thường nhìn có vẻ lãnh đạm, thật ra là bởi vì không có bạn bè, tính cách có chút tự kỷ, cho nên em nghĩ thường xuyên đưa cô ấy ra ngoài chơi, cô ấy có thể thoải mái một chút.

Hôm đó liền đưa cô ấy đi Từ Khí Khẩu, người ở Từ Khí Khẩu nhiều vô cùng, em bảo cô ấy chờ em trong chốc lát, đi mua hai cây hồ lô, trở về thì thấy, Khả Khanh nhặt được một túi tiền.


Tôi lập tức hơi hiểu: “Có phải là nhặt được túi tiền đó ở ngã tư đường hay không? Tiền trong bóp tiền rất nhiều?”
Tống Anh vỗ tay một cái: “Không sai, sao chị có thể biết?”
Tôi hỏi: “Túi tiền thì sao? Các em xử lý như thế nào?”
“Chúng em đều là những công dân tốt tuân thủ pháp luật và các quy định, những sinh viên tốt nghiệp đại học trong thời đại mới đương nhiên là giao cho các chú cảnh sát.

” Tống Anh nói một cách tự hào.

Tôi nhẹ nhàng thở ra: “Cũng may, các em giao tiền ra, nếu như nhận lấy tiền mà tiêu, thì chuyện sẽ phức tạp.


Tống Anh kỳ quái hỏi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ trong túi tiền đó có quỷ?”