Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 23: Làm Bạn Gái Của Tôi Đi




Khuôn mặt của y tá trưởng có chút cứng ngắc, cố nén một chút cười: “Mai Linh tay chân vụng về, khiến anh phải phiền lòng rồi.

Thực sự xin lỗi, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy, ngài Cao, không biết anh có thể cho cô ấy một cơ hội không?”

Tôi nghe nói ở phòng bệnh cao cấp, nếu bệnh nhân không hài lòng với y tá nào và yêu cầu thay thế, y tá sẽ bị trừ tiền thưởng, hơn nữa còn trừ tiền sẽ rất nặng.

Cao Thanh Hoàng sắc mặt lạnh lùng: “Tôi biết cô ta là cháu gái của bà, nhưng tôi tới đây để chữa bệnh, những việc khác tôi không có hứng thú”.

Vẻ mặt của y tá trưởng càng trở nên khó coi, cô nhanh chóng nói: “Ngài Cao, tôi sẽ thay thế cô ấy”

Sau khi y tá trưởng rời đi, tôi cười nói: “Tôi thấy cô y tá đó rất xinh đẹp, diễm phúc tốt như vậy, anh còn không biết hưởng thụ hay sao?”.

Cao Thanh Hoàng chỉ nhìn tôi mà không nói gì, tôi bị anh ta nhìn đến nỗi có chút hoảng sợ.

“Khương Lăng, làm bạn gái của tôi cảm giác thế nào?” Anh ta hỏi.

Tôi sững sờ một lúc, thật lâu sau mới nói: “Đừng đùa nữa được không?” Anh ta nghiêm nghị nói: “Tôi giống như đang nói đùa sao?”.

Tôi có chút không nói nên lời.

Anh ta nói tiếp: “Cô lo lắng rằng tôi chỉ đang chơi đùa sao? Khương Lăng, lần này tôi rất nghiêm túc.

Tôi đã gần ba mươi tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ khiến trái tim tôi loạn nhịp.

Tôi không muốn buông tay”

Anh ta nói rất cảm động, trong lòng tôi tự hỏi, nếu tôi không bị Chu Nguyên Hạo quấy rầy, liệu tôi có đồng ý không? Cao Thanh Hoàng vừa giàu có, vừa đẹp trai, còn biết võ công, là một người đàn ông hoàn hảo, nói không động tâm nhất định là giả, nhưng tôi chỉ là có ấn tượng tốt về anh ta thôi, chứ chưa đến mức là yêu.

Hơn nữa, tôi và anh ta là người ở hai thế giới khác nhau, với xuất thân và nghề nghiệp của tôi, gia đình anh ta chắc chắn sẽ không chấp nhận tôi.

Thay vì nhận lấy sự hổ thẹn rồi chia tay, tốt hơn hết nên dứt bỏ mối quan hệ ngay từ đầu.

Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Xin lỗi, Thanh Hoàng, tôi không thể đồng ý được.” Anh ta cau mày hỏi: “Tại sao?” “Tôi coi anh như một người bạn tốt mà thôi.” Tôi nói: “Tôi không có tình cảm với anh”.

Anh ta bình tĩnh nói: “Tình cảm có thể bồi dưỡng dần dần mà”.

“Thực xin lỗi” Tôi không dám nhìn vào mắt anh ta, sau khi nói xong liền vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

Tôi nghe thấy anh ta nói từ phía sau: “Tôi sẽ không bỏ cuộc đấu”.

Đầu óc tối rối bời, vội vàng lên xe buýt, gần đây vận đào hoa của tôi đến có chút dữ dội, nhưng xem ra không giống như đào hoa, mà là tại kiếp mới đúng.

Tôi đang suy nghĩ lung tung, không biết từ lúc nào, thế mà đã qua trạm dừng chân của mình, khung cảnh bên ngoài cửa kính xe rất xa lạ.

Xe buýt dừng lại, đã đến trạm cuối rồi.

Khi xuống nhìn biển báo dừng xe, vậy mà đã đến khu Thành Nam rồi, tôi bắt nhầm xe rồi, lên nhầm xe đi ngược hướng rồi.

Thật là xui xẻo.

Tôi cảm thấy thật chán nản, nhưng giờ tôi có tiền rồi, chẳng phải người đàn bà câu nệ như trước, dứt khoát bắt taxi đi là được rôi.

Khu vực này rất hẻo lánh, toàn là công trường, người ra vào đều là nông nhân từ nơi khác đến, có người nhìn như xã hội đen, nhiều người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Tôi có chút không thoải mái, vội vàng bắt một chiếc taxi, sau khi lên xe, tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Cô đi đâu vậy?” Người lái xe phía trước hỏi.

“Đến phố bán quàn linh cữu và mai táng ở khu Thành Bắc.” Tôi nói.

Con phố nơi cửa hàng của tôi tọa lạc ban đầu có tên là phố Phúc Hưng, nhưng phố có rất nhiều cửa hàng bán đồ tang lễ, nên người dân cả thành phố thích gọi là phố tang lễ, nói đến tên là phố Phúc Hưng có lẽ không có ai không biết.

Tôi lau mồ hôi trên trán, bỗng ngửi thấy một mùi lạ.

Mùi hôi bốc ra từ đệm, tôi không thể phân biệt được đó là mùi gì, có chút giống mùi máu, lẫn với chất bài tiết của con người, rất khó ngửi.

Tôi hít một hơi thật sâu, sẽ không xui xẻo như vậy chứ, tùy tiện lên một chiếc taxi, là có thể đụng phải một người đã tử vong.

Tôi vừa muốn mở miệng, kêu tài xế dừng dừng xe, để tôi đi xuống, đột nhiên từ dưới yên xe vươn ra một bàn tay, nắm lấy chân.

của tôi.

Tôi sợ đến mức suýt hét lên, khi nhìn xuống, thì đó là một đôi bàn tay bê bết máu.

Một người phụ nữ từ gầm ghế bò ra, ngoảnh mặt quay thẳng nhìn về phía tôi.

Tôi hết sức chống cự không kêu ra tiếng, run giọng nói: “Bác tài, tôi đột nhiên nhớ ra có chút việc, anh để tôi xuống ở ven đường đi” Tài xế taxi lộ ra vẻ mặt rất không kiên nhẫn, nhìn tôi ngây người rồi nói: “Không phải nói là đến Thành Bắc sao, cô lừa tôi.

đúng không? Xuống xe cũng được thôi, cô trả thêm cho tôi sáu mươi nghìn là được rồi” “Khi tôi nghe điều này, không khỏi thắc mắc: “Dựa vào cái gì chứ?”.

“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc chỗ cô xuống xe xung quanh chẳng có bóng dáng ai cả, tôi căn bản không thể tìm được khách chứ sao”

Tôi thật sự tức giận rồi, không còn cảm thấy sợ hãi chút nào nữa: "Anh rốt cuộc là tài xế kiểu gì vậy, số điện thoại làm việc của

anh là gì, tôi phải khiếu nại anh” Trong lúc tôi đang tranh cãi với anh ta thì người phụ nữ dưới gầm ghế bò ra, ngồi bên cạnh tôi, tôi phát hiện ra bụng cô ấy khá to, mặc váy bầu có máu loang lổ.

Cô ấy là một ma nữ chết khi sinh nở.

Cô ấy đang làm gì trên chiếc taxi này? Oán khí của ma nữ rất lớn, nhưng chưa đến mức là oán hận.

Trên đời này không phải ai chết đi cũng có thể trở thành oán hận, thậm chí có người chết oan uổng, sau khi chết linh hồn sẽ tiêu tan.

Đây là một câu hỏi về cơ hội.

Ma nữ này không có khả năng giết người và hại người, cùng lắm cô ấy chỉ làm mọi người sợ hãi mà thôi.

Tôi không còn sợ hãi nữa, người lái taxi đã rất nóng tính và nói một cách hằn học: “Vậy thì đừng xuống xe nữa”

"Không xuống thì không xuống, ai sợ anh chứ?” Tôi liếc nhìn tấm biển trước xe taxi, trên đó có ghi tên và số công việc của anh.

ta.

Người đàn ông đó tên là Trương Thống, tôi liền lấy điện thoại di động ra để kiến nghị, nhưng anh ta lại ra thờ ơ, căn bản không sợ tôi phàn nàn.

Tôi không tức giận, suy nghĩ xem có nên làm anh ta sợ hay không.

Đột nhiên, điện thoại di động của anh ta đổ chuông, là điện thoại nhái, không có nút rảnh tay, giọng bên kia lớn đến mức tối có thể nghe thấy.

“Trương Thống, cái người ma quỷ kia, sao giờ còn chưa trở về? Tôi đây đánh bài một ngày, còn chưa ăn cơm.

Không phải nói là sẽ mang đồ ăn cho tôi sao?”

Trương Thống thận trọng nói: “Bà xã, đừng nóng giận, anh mua đồ ăn mang đến đây cho em” Anh ta cúp điện thoại, điều khiển xe đi vào một con đường nhỏ, tôi tức giận nói: “Đây không phải là đường đến khu Thành Bắc”.“Cô không nghe thấy sao? Tôi phải giao đồ ăn cho vợ, tự mình đợi chút” Thái độ của anh ta vô cùng tồi tệ.“Sao anh lại như vậy?" Tôi hạ quyết tâm dạy cho anh ta một bài học, tôi nhìn người phụ nữ mang thai bên cạnh, chỉ thấy người phụ nữ mang thai đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của Trương Thống, đang khóc thầm.“Bác tài, tại sao trong xe của anh lại có một người phụ nữ mang thai?” Tôi nhướng mày nói.

Trương Thống thân thể chấn động rõ ràng, sau đó tức giận nói: “Cô đang nói cái gì?”Tôi chế nhạo: “Cô ấy đang ngồi bên cạnh tôi, mặc một chiếc váy bà bầu màu trắng, tóc dài, mắt một mí, và một nốt ruồi trên môi”.Có tiếng cót két, chiếc taxi dừng bên đường, người tài xế gầm gừ với tôi: "Xuống xe!”.

"Anh muốn tôi đi xuống cũng không sao, tôi không có tiền đầu” Tôi giang hai tay bắt đầu giở thói không biết xấu hổ.

"Cút xuống xe” Anh ta lao xuống xe, mở cửa, kéo tôi xuống xe, lái xe đi ra ngoài.

Tôi trợn mắt, vội đi đầu thai à, thấy anh ta sợ hãi như thế này, chắc tôi đã làm sai chuyện gì rồi.

Tôi quay lại, nhưng phát hiện ma nữ đang đứng sau lưng, tôi cau mày nói: “Đừng đi theo tôi, nếu có sai và mắc nợ, hãy tự mình đi tìm Trương Thống”Ma nữ đột nhiên giơ tay kéo dài vào đầu tôi.

Cô ấy chỉ là một linh hồn, và theo logic mà nói, cô ấy không thể làm tổn thương tôi, tôi không bị thương, nhưng một số hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.

Đây đều là những ký ức của ma nữ trong thời gian tồn tại.

Ma nữ tên là Văn Tú, và cô ấy đã kết hôn với Trương Thống đó.Trương Thống đã tốt nghiệp trung học cơ sở và không có tài cán gì, anh ta dựa vào tiền hồi môn của cô để mua một chiếc taxi để kiếm sống.

Thế nhưng Trương Thống này lại ăn chơi trác táng, luôn khinh thường vợ, cho rằng cô không xinh đẹp, hơn nữa lại không có cảm giác với cô.

Anh ta gặp một người phụ nữ tên Hồ Nguyệt trong công ty taxi, Hồ Nguyệt là cháu gái của giám đốc hãng taxi, cô ta cũng rất xinh đẹp, anh ta ngay lập tức ra tay tấn công cô ta, và hai người nhanh chóng kết thân với nhau.

Khi đó, Văn Tú đang mang thai và sắp sinh nhưng Hồ Nguyệt đã ép anh ta ly hôn với Văn Tú.

Trương Thông có chút bất đắc dĩ, Văn Tú đã mua căn nhà trước khi Văn Tủ kết hôn, nếu anh ta ly hôn với Văn Tủ, căn nhà sẽ không có phần của anh ta.

Anh ta dùng mối quan hệ của mình để tìm người quen và cho Văn Tú làm siêu âm B.

Kết quả là con gái, anh ta là người gia trưởng và không muốn đứa con này chút nào nên đã nảy sinh ra một âm mưu độc ác.