Ánh nắng mặt trời rực rỡ tỏa sáng mọi nơi trên hành tinh, từ trong vòng tay Long Viêm Dạ, AnTiểu Yêu vẫn còn mỉm cười hạnh phúc cũng dần dần tỉnh giấc. Người ngủbên cạnh Tiểu Yêu vẫn còn đang ngủ say, An Tiểu Yêu ngắm nhìn Long ViêmDạ, hàng lông mi của anh thật dài. Trong lòng Tiểu Yêu cảm thấy thậtngọt ngào, cuối cùng thì Tiểu Yêu cũng thực sự trở thành người phụ nữcủa Long Viêm Dạ rồi.
An Tiểu Yêu khẽ đặt lên môi Long Viêm Dạ một nụ hôn rồi nhẹ nhàng quay về phòng mình. Cảm ơn trời đất,Tiểu Dạ vẫn còn ngủ, chắc không biết tối qua mình không có ngủ ở phòng.An Tiểu Yêu thầm nghĩ, thở phào nhẹ nhõm, kéo tủ quần áo lấy đồ để thay, thì đúng lúc này An Niệm Dạ đang nằm trên giường mở tròn mắt.
"Mẹ, tối hôm qua mẹ đã ngủ ở đâu hả?"
"————"
Đôi tay đang định lấy quần áo lập tức dừng lại trong không trung, An TiểuYêu không được tự nhiên, không biết phải nói thế nào về chuyện của côcho Tiểu Dạ nữa? An Tiểu Yêu suy nghĩ một chút rồi quyết định chưa nóivội cho Tiểu Dạ biết. An Tiểu Yêu bước đến giường, ngồi xuống cạnh AnNiệm Dạ, Tiểu Yêu nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Dạ.
"Tối hôm qua mẹ ra ngoài có chút chuyện, con không cần phải lo lắng. Đúngrồi, Bảo Bảo, mau dậy thôi mẹ sẽ đưa con đến trường rồi qua gặp dì LâmNha của con nữa ————"
An Tiểu Yêu chợt nhớ ra cuộchẹn của cô với Lâm Nha nên vội vàng mặc quần áo cho Tiểu Dạ. Chuyện củacô với Long Viêm Dạ nhất định sẽ nói cho Lâm Nha biết, nếu cô ấy biếtbây giờ mình đang hạnh phúc thì chắc sẽ rất vui mừng cho xem. An TiểuYêu mới nghĩ thế đã cảm thấy hạnh phúc rồi, đôi môi khẽ cong lên thànhnụ cười ngọt ngào.
Sau khi nói một tiếng với Long Viêm Dạ,An Tiểu Yêu dẫn Tiểu Dạ ra cửa. Đến khi Tiểu Dạ vào trường, không cònthấy bóng dáng con trai nữa, Tiểu Yêu mới đi đến chỗ hẹn. Không biết mấy năm qua Lâm Nha sống thế nào, dựa vào năng lực của Lâm Nha chắc cuộcsống cũng khá ổn, cuộc sống chắc đã khá hơn ngày xưa rồi, An Tiểu Yêutin vào điều đó.
Âm nhạc nhẹ nhàng trong quán cafe vang lên từ bài này sang bài khác, An Tiểu Yêu ngồi cạnh cửa sổ sốt ruột chờ Lâm Nha. Dù sao cũng đã bốn năm không gặp mặt, trong lòng An Tiểu Yêu cóchút sốt ruột. Cuối cùng thì bóng dáng kiều diễm quen thuộc cũng hiện ra trước mắt An Tiểu Yêu, Lâm Nha cũng nhìn thấy An Tiểu Yêu nên bướcnhanh tới chỗ cô đang ngồi.
Nhìn Lâm Nha đang ngồi đối diện mình, An Tiểu Yêu có chút không dám tin vào mắt mình nữa, đây là LâmNha ư? Mặt được đánh phấn trắng bốp, trang điểm cực đậm, mái tóc xoănkhô cứng phủ trên vai, sắc màu thật ảm đạm, váy ngắn màu đỏ rực liềnthân ôm sát vào người hiện ra toàn bộ đường cong trên cơ thể. Người nàyso với Lâm Nha của bốn năm về trước thì hoàn toàn là hai người khác nhau vậy, An Tiểu Yêu có chút bất người, tròn mắt nhìn Lâm Nha.
Lâm Nha chỉ biết nhìn An Tiểu Yêu cười trừ, lấy từ trong ví ra gói thuốclá, rút một điếu ra, đôi tay được sơn màu đỏ kẹp điếu thuốc đưa lên môihút. Lâm Nha bị làm sao vậy? Tại sao lại mặc kiểu đồ này, rồi còn hútthuốc nữa. Lâm Nha nhìn thấy ánh mắt An Tiểu Yêu chứa đầy nghi ngờ, côchỉ biết cười trừ.
"Cuộcsống bây giờ bắt buộc phải vậy, tớ không thể không thay đổi để phù hợpvới nó. Tiểu Yêu à, mấy năm nay cậu sống như thế nào, cậu thật độc ácnha, ra đi những bốn năm liền, cũng không thèm gọi cho tớ lấy một cuộcgì cả."
"Lâm Nha, tớ ————"
"Đúng rồi, không nói chuyện này nữa, cậu đã sinh Bảo Bảo rồi ư? Con trai hay con gái, thiệt là, tớ nhớ muốn chết mất."
Lâm Nha hút thuốc rất thành thạo, chuyển sáng chủ đề khác, đã là quá khứ,trong lòng cả hai đều không thể xua tan đi đau đớn trong lòng, đặc biếtlà Lâm Nha. Mấy năm nay cuộc sống đã hành hạ cô, biến cô thành ngườikhông ra người, quỷ không ra quỷ. Nếu không phải vì cô vẫn còn chút hivọng sống thì e rằng Lâm Nha đã không còn sống ở thế giới này nữa rồi.Long Viêm Dạ đã trả thù rất mạnh tay, anh không cho Lâm Nha một conđường sống nào hết.
"Là con trai, Lâm Nha ạ. Bây giờ tớ sống cùng với Long Viêm Dạ rồi ————"
Cạch ————
Cốc cafe trước mặt Lâm Nha bị đổ, màu nâu của cafe thấm đẫm trên khăn trảibàn, từng giọt từng giọt chảy xuống đất. Lâm Nha không còn quan tâm tớinhững thứ xung quanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào An Tiểu Yêu.
"Cậu vừa nói cái gì?"
"Tớ nói là tớ sống cùng với Long Viêm Dạ, Lâm Nha, cậu không sao chứ?"
An Tiểu Yêu chỉ biết ngồi nhìn Lâm Nha mà không hiểu chuyện gì xảy ra, Lâm Nha làm sao vậy? Không đợi An Tiểu Yêu phản ứng lại, Lâm Nha giả bộgiống như không có việc gì vẫy tay gọi nhân viên đến quét dọn.
"Tiểu Yêu, sao cậu lại về sống cùng với Long Viêm Dạ vậy? Nói cho tớ nghe một chút đi ————"
Lâm Nha không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn cười tươi rói. Nhưng thật ratrong lòng cô đang đau đớn như đang bị dao khứa vào lòng, cuối cùng thìcô vẫn thua cuộc, lập bao nhiêu mưu kế vẫn bị thua dưới tay Long ViêmDạ. Lâm Nha càng thêm hận Long Viêm Dạ, từ bốn năm qua, Lâm Nha càngkhắc sâu lòng thù hận với Long Viêm Dạ, nếu không phải vì anh ta thì cảđời cô cũng không bị hủy hoại như bây giờ, nếu không có anh ta thì AnTiểu Yêu đã không rời xa cô lâu như vậy. Đôi bàn tay của Lâm Nha ở dướibàn nắm thật chặt lại, cố kìm nén tâm sự trong lòng mình.
An Tiểu Yêu kể lại mọi chuyện từ khi cô về nước, thậm chí ngay cả chuyệntối qua cũng kể cho Lâm Nha nghe, sau khi kể xong, trên môi An Tiểu Yêucòn nở ra nụ cười ngượng ngùng hạnh phúc. Nụ cười này là cho Lâm Nha đau đớn, cô cố gắng sống đến giờ để được cái gì chứ? Không, nhất định mìnhsẽ không bỏ cuộc, nhất quyết sẽ không nhường người mình yêu cho ngườikhác. Lâm Nha đau đớn nhắm mắt lại, thầm nghĩ.
Đúng vậy, bímật bao lâu nay Lâm Nha vẫn giữ kín, đó chính là cô yêu An Tiểu Yêu! Từnhỏ cô đã bắt đầu yêu Tiểu Yêu, yêu rất sâu đậm, yêu trong đau khổ chođến giờ.
Lâm Nha chưa từng có vọng tưởng gì về thứ tình cảm của mình sẽ được đáp lại cả, nhưng cũng không dám nói cho An Tiểu Yêubiết về tình cảm của mình đối với cô ấy. Điều duy nhất Lâm Nha muốn làđịa vị của mình trong lòng An Tiểu Yêu sẽ không bị thay thế, cho nênnhiều năm qua, cô yên lặng ở bên An Tiểu Yêu. Chính vì thế khi mọi người xung quanh sợ hãi không dám lại gần An Tiểu Yêu vì hoàn cảnh gia đìnhTiểu Yêu thì Lâm Nha đã lấy hết dũng khí để ở cạnh cô ấy.