Vì câu hỏi của An Tiểu Yêu làm mặt Mị Âm Tuyết trở nên khó coi vô cùng. Mặt tái xanh, huyệt thái dương khẽ giật giật, toàn thân Mị Âm Tuyết trở nên lạnh giá, ánh mắt cũng trở nên rất đáng sợ.
"Ai nói cho em biết cô ấy? Là ai nói ———"
Lần đầu tiên Mị Âm Tuyết quát lớn với An Tiểu Yêu, trong trí nhớ củaTiểu Yêu, dù mới tiếp xúc với anh ta nhưng trong hoàn cảnh nào Mị ÂmTuyết cũng là một người đàn ông độc đoán nhưng rất dịu dàng. Giờ An Tiểu Yêu thấy Mị Âm Tuyết nổi điên thì cảm thấy hoảng sợ, không ngờ anh talại có bộ dạng kinh khủng như vậy. Nhưng An Tiểu Yêu là một cô gái thích mềm chứ không thích cứng, Mị Âm Tuyết càng cáu thì An Tiểu Yêu càng tức giận.
"Anh không cần biết ai nói, dù sao em cũng thấy anhtìm em là chuyện không đơn giản. Không có ai vì tình một đêm mà bỏ nhiều công sức ra mà tìm như anh, hơn nữa trước đó anh cũng không có ý địnhtìm em đúng không? Sau khi gặp nhau ở bữa tiệc anh mới nghĩ đến chuyệntìm em, rốt cuột thì anh vì cái gì mà làm vậy?"
An Tiểu Yêucó chút lo lắng khó chịu nên không chịu thua mà mắng lại. Mị Âm Tuyếtcũng ý thức được sự luống cuống của mình nhanh chóng thay đổi sắc mặt,trở về thái độ như mọi khi. Vẻ mặt trở nên dịu dàng không còn hung dữnhư vừa nãy, dọn dẹp lại bàn ăn, Mị Âm Tuyết cười gượng.
"Tiêu Yêu, em nghĩ nhiều quá rồi. Vừa rồi là anh không đúng, thật taTiểu Liên là em gái anh, vì tai nạn giao thông nên đã mất cách đây banăm rồi. Đúng là trước đó không tìm em, chỉ sau bữa tiệc anh mới bắt đầu tìm vì lúc trước anh không biết em là ai cả, em lại không để lại manhmối nào cho anh nên dù muốn tìm anh cũng không có cách nào. Em cứ yêntâm mà tĩnh dưỡng, đợi sang tháng sau chúng ta liền kết hôn, chúng tađợi được nhưng Bảo Bảo thì không, em không muốn ôm con đi kết hôn chứ?"
Mấy lời này làm An Tiểu Yêu im lặng, Mị Âm Tuyết nói không sai, mình có thể chờ được nhưng đứa bé trong bụng thì không. Nếu lúc kết hôn mình ôm con thì mình không sao nhưng e rằng cha mình sẽ bóp chết mình mất, AnTiểu Yêu quá hiểu tính sĩ diện của cha mà. An Tiểu Yêu không cam lòng,cứ có cảm giác không đúng lắm, hình như Mị Âm Tuyết nói có gì đó khônghợp lý lắm? An Tiểu Yêu chống cằm, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
"À, đúng thế. Mà gần đây em hơi kẹt tiền, lúc đó anh nói sẽ cho em, anh có nhớ đêm đó anh nói sẽ cho em một khoản không?"
An Tiểu Yêu hỏi thử Mị Âm Tuyết, cô cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi vậy nhưng cô vẫn muốn hỏi. Mị Âm Tuyết hơi kinh ngạc, lập tức gật đầu.
"A, anh nhớ, anh nhớ. Em muốn bao nhiêu, anh viết chi phiếu cho ———"
Rầm ———
An Tiểu Yêu đập tay lên bàn, quả nhiên đêm đó Mị Âm Tuyết không ở cùngcô. Đêm đó cô đã không nhớ chút xíu gì, sau khi tỉnh dậy cũng không nóivới người đó một câu, chỉ liếc qua, để lại một chút tiền rồi chuồn luôn, chưa từng có nói đến chuyện cho tiền. Mị Âm Tuyết đã nói dối.
"Anh không phải cha Bảo Bảo, sao anh lại lừa tôi ———"
An Tiểu Yêu rất tức giận, sau khi biết được sự thật, cô chỉ muốn khôngphải mình đánh bàn mà là tát lên mặt Mị Âm Tuyết. Nói thì rất hay nhưngtất cả chỉ là lời nói dối, mà An Tiểu Yêu ghét nhất là bị người khác lừa gạt.
Không đợi Mị Âm Tuyết phản ứng, An Tiểu Yêu đã hất đổbàn ăn, bát đũa thìa trên mặt bàn rơi hết xuống đất, âm thanh vỡ bát đĩa loảng xoảng, thức ăn bắn tung toé trong phòng, cảnh tượng thật kinhkhủng.