Hôm đó, bầu trời vùng ngoại thành Vitein không bình yên.
Nơi đây là một khu tập trung quáng thạch nhỏ, đồng thời cũng là một địa chỉ giao dịch ngầm không mấy người biết tới.
Nơi đây cách khu trung tâm khá xa, chung quanh cũng chỉ có một cái lầu cũ nát, tới lui đều phải để lại dấu vết, rất khó bố trí mai phục, vì vậy cũng tránh tình trạng đen ăn đen.
Dù vậy, nơi này vẫn là một phần mộ chuyên môn mai táng mấy tên xui xẻo tự cho là mình an toàn.
Cư dân sống gần đây cũng đã quen việc song phương đàm phán không thành liền ra tay đánh giết.
Vừa rồi cũng có một cuộc giao dịch không được hoàn tất, hai bên như tập tục bắt đầu xung đột, nếu có điều gì khác với những lần trước thì có lẽ lần xung đột này có trình độ khá là cao…
Một con rồng cấp thượng cổ đang kêu rên không ngừng, phần bụng nó bị mất một mảng thịt lớn, máu chảy ào ào như suối, đôi cánh thì bị cả bó tơ nhện đen kìn kịt cuốn lại, không cách nào mở ra bình thường.
“Muốn ăn ghê, nhưng mà cha không cho…”
Một con nhện khổng lồ quái dị đang quấn chặt lấy con rồng, độc dịch từ cặp nanh nhện không ngừng làm đối thủ mê muội. Mà dưới tình trạng đầu váng mắt hoa, không có con rồng nào có thể rời đi mặt đất.
“Greenspan, nếu ngươi còn sợ hãi rụt rè thì hiệp nghị xé bỏ. Phái vương quyền chúng ta sẽ bắt ngươi trả giá. Hoặc là ngươi tự tin mình có nhiều lực lượng hơn Adamn, thông minh hơn Reinhardt thì cứ thử khai chiến với chúng ta. Ngươi tin hay không, chẳng cần về đến Ciro, sau này mười hai chấp chính quan sẽ chỉ còn lại mười.”
Một con rồng xương màu lam rít gào giữa không trung khiến hai vị chấp chính quan đang sợ hãi rụt rè buộc phải hạ quyết định.
“Hoang hủ kiến nguyên!”
Sau lời rống giận của Ramstein, tâm tượng thế giới chuyên thuộc về hắn được khởi động, toàn bộ khu vực xung quanh cũng thay đổi theo, vị long hâu đang bị trói chặt trên mặt đất lập tức bị quẳng vào một mảnh bình nguyên hư thối vặn vẹo.
“Xèo xèo!” “Ti ti”, vô số thanh âm quỷ dị bắt đầu vang lên khiến người ta cảm thấy sự uy hiếp từ sâu trong bản năng.
Tiếp đó, liên tiếp ổ kiến bị mở ra, những con kiến khổng lồ màu hạt dẻ xông lên từ trong ổ, nhìn vào cá thể, mấy con kiến này không hề mạnh mẽ, vậy nhưng nếu tính đến số lượng hằng hà vô số đó thi người khác sẽ lập tức tê dại cả da đầu.
Vùng đất dưới chân hoang nguyên đã bị kiến đào rỗng, vương quốc của loài kiến thuở xa xưa ngụ ở nơi này. Theo lời triệu hoán của vương giả, vô số kiến binh mở ra cánh cửa huyệt động. Bọn chúng chính là các binh sĩ và bộc tòng trung thành của kiến vua, chỉ có điều, những đốm lửa ma quái màu xanh đậm cháy trong mắt đã thể hiện rõ chúng chỉ là những vong linh
Khi còn sống, Ramstein từng ngồi lên ngai vàng của đế quốc trùng tộc thời cổ đại, khi thi hài của nó sống dậy thành vong linh thì vương quốc của hắn cũng được phục sinh.
Tuy năm tháng vô tận khiến thân thể hắn đã sớm mục nát, thực lực giảm mạnh, vậy nhưng số con dân vô tận ấy vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của hắn.
Các binh sĩ kiến giơ lên những cây trường mâu và khiên gỗ cổ quái, kêu vang khẩu hiệu rồi xung phong về phía trước, mấy con kiến to như ngọn núi nhỏ chính là chiến tranh cự thú của chúng, đám kiến bay mang theo độc nang bắt đầu oanh tạc không ngừng nghỉ, còn các con kiến hậu đứng phía sau cùng cũng chuẩn bị các loại vu thuật đã thất lạc trong lịch sử.
Long hâu cường đại bị đàn kiến vây đánh, ả giẫm chết một cái lập tức có mười cái bổ sung, một hơi phun chết trăm con kiến bay thì đám phiền toái đó lại tới vài ngàn, còn những thứ nguyền rủa vu thuật của kiến hậu càng là đòn trí mạng và nguy hiểm.
Không có tên chấp chính quan nào dễ đối phó, thực lực cá thể của Ramstein không mạnh nhưng tâm tượng thế giới của hắn lại cực kỳ cường đại, điểm yếu duy nhất là chiêu “hoang hủ kiến nguyên” này tiêu hao quá lớn, hắn cố hết sức cũng chỉ duy trì được ba phút.
“Hừ, một thằng ngu chỉ biết dựa vào tâm tượng thế giới để ăn cơm, nếu không có Adamn quấn lấy long hậu ả liền có thể bay lên không, điều đầu tiên làm chắc chắn là liều mạng thụ thương để giết chết ngươi. Ngu xuẩn, lực lượng bản thân mới là căn bản!”
Callia nói cũng đúng, vong linh quân chủ và rồng đều có thiên phú cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến nỗi hạn chế lại con đường phát triển của chính mình, bởi lẽ thiên phú trời sinh kinh người thường đại biểu khả năng học tập kỹ xảo và đột phá cảnh giới về sau khó khăn hơn. Tuy nhiên, đối với bọn họ, các phàm nhân nhỏ yếu quả thật chỉ cần dùng nhục thể đến đụng một cái là vỡ rồi.
Thậm chí tại trong mắt một số kẻ theo chủ nghĩa cực đoan, các phàm nhân phải khổ sở tu hành mới có khả năng đạt đến trình độ của bọn hắn, điều này chính là minh chứng cho sự cao quý và mạnh mẽ của bản thân, nếu cần nhiều sức mạnh hơn thì chỉ cần tìm lấy từ trong thời gian và huyết mạch là đủ, mấy chuyện tu hành với học tập không có liên quan đến ta.
Đương nhiên số lượng cường giả khai thác thiên phú đến cấp bậc cao đồng thời đạt cảnh giới đáng sợ tại lĩnh vực ma pháp và võ kỹ như tiểu Hồng cũng không phải không có.
Thế nhưng dạng đó vẫn luôn là phái thiểu số, dựa vào thiên phú đi kiếm cơm, ngủ lười một chỗ chờ thời gian đến mang lại sự tiến hoá mới là cuộc sống của rồng lúc bình thường, không ít rồng còn chẳng có linh hồn lạc ấn, mà chúng cũng không quan tâm điều này lắm, bởi lẽ chúng chỉ cần dựa vào điều kiện thân thể và thuộc tính cơ sở cũng đủ đề đè bẹp mấy tên truyền kỳ nhân loại cùng một lúc.
Những vong linh quân chủ cường đại cũng thường như vậy, Adamn càng là một con quái vật không có cảnh giới, nhưng mà kể cả bán thần đánh với hắn cũng chưa chắc có quả ngon ăn.
Được rồi, Callia đại nhân của chúng ta sẽ không thừa nhận mình nói vậy vì hâm mộ ghen ghét những kẻ có tâm tượng thế giới vì mình không có, đặc biệt là kẻ có thứ tâm tượng thế giới từng được người nào đó tán dương và đại chúng khen ngợi.
“Hừ, cái quái gì mà ‘tâm tượng thế giới tiếp cận cảnh giới vong linh đại đế nhất’, chẳng q ua vì cùng một loại hình tâm tượng thế giới nên mới được xem trọng mà thôi. Thứ chỉ có thể duy trì ba phút thì dùng được cái gì, ngươi xem, mới tẹo thời gian mà đã kiệt sức ỉu xìu rồi.”
Chiến cuộc phía dưới lại phát sinh biến hoá, Ramstein mệt mỏi không duy trì nổi tâm tượng thế giới nữa, khi hoang hủ kiến nguyên nứt vỡ tàn lụi, long hậu cũng bắt đầu phản công.
Greenspan tiến đến ngăn trước mặt Ramstein, kẻ có năng lực giáp lá cà cường đại như hắn chính là thứ có thể bổ sung mặt kém của kiến vương, ngày trước bọn họ đều hợp tác như vậy, tuy nhiên, bóng đen đang lao xuống từ phía không trung kia không cho hắn có cơ hội ra tay.
“Chết đi!”
Callia bổ nhào xuống, phụt lên luồng hơi thở chứa kịch độc của mình, cả đại địa chìm trong ngọn lửa màu xanh dương, đây là một loại lửa độc, một khi dính phải sẽ lập tức thiêu đốt vào xương tuỷ. Đối mặt biển lửa nguy hiểm này, long hậu chỉ đành tránh lui.
Sự tránh né của ả lại trao cơ hội cho Adamn, hình thái trói buộc nhện khổng lồ biến mất, thay vào đó là một con quái vật miệng rộng màu xanh lục, cả thảy cơ thể không có khí quan gì, chỉ có duy nhất một cái miệng lớn tới mức đủ nuốt cả toà núi, hắn tính toán trực tiếp nuốt sạch long hậu.
“….Đây không phải ăn, đây là công kích!”, vì ăn ngon, Adamn khó khăn lắm mới thông minh được một lần.
Mối nguy cận kề, đã thế chính mình còn bị tơ nhện ăn mòn quấn chặt lấy hai cánh, Morel đành phải uốn mình, sử dụng một tư thế quái dị để đảo lui.
“A a a a …. Ngao ngao ngao!!” một giây sau, máu rồng rơi xuống, tiếng kêu thảm vang lên, long hậu bị trọng thương.
Một phát cắn của Adamn làm đôi cánh của Morel tiêu tùng, thế nhưng giờ phút này ả lại cười dữ tợn.
“Ha ha, thế này… coi như có thể bay lên.”
Vừa rồi Morel chủ động tặng hai cánh cho Adamn để thoát khỏi thứ ma lực trói buộc của tơ nhện và giành lại năng lực phi hành, tuy thiếu đi hai cánh phụ trợ khiến việc này khó khăn hơn nhưng rồng khi bay cũng không nhất thiết cần đến cánh.
Tất cả ma lực còn lại toàn bộ dùng cho việc bay lượn, ngọn gió vô hình kéo theo thân thể nặng nề bị thương tổn nghiêm trọng của Morel lên không trung rồi bay vọt đi.
Vì không tiếc giá lớn phải bỏ ra, tốc độ của ả hiện tại còn nhanh hơn tốc độ cao nhất lúc trước, rồng đỏ là loài rồng am hiểu bay lượn nhất, việc cắt đuôi con rồng xương trì độn chậm chạp đằng sau cũng không phải việc khó với Morel.
Tính toán của ả rất tốt, nhưng…
“Ouch! Ai mà khốn nạn như vậy, không có mắt à?!?”
Long hậu đang một lòng đào mạng không cẩn thận liền đụng phải một con rồng đỏ ‘vừa vặn tạt ngang qua’, nếu là một con rồng thành niên bình thường (khoảng mười mét) thì thôi, đáng tiếc, con rồng Morel đụng phải lại cũng đồng giai với ả, một con rồng đỏ cấp thượng cổ (ba mươi mét trở lên).
“Nhắm mắt bay lung tung, lạng lách đánh võng, lại còn đi ngược chiều, ngươi học luật giao thông ở đâu thế, bay như vậy không sợ bị thổi phạt rồi bị huỷ giấy phép phi hành à?”
Con rồng Morel đâm phải nói năng loạn xạ hồi lâu, ngáp một cái rồi mới he hé mi nhìn xuống.
“Ai da, đây không phải bà già cay độc giết một chồng bốn con vì vương vị sao? Thế nào, khao khát không nhịn nổi lên đi ra ngoài hạ hoả à? A ha, mọi người như nhau nha, hay là cùng bay dạo nhé!?”
Còn Morel, vì ma lực và khí lưu đã bị tán loạn nên rơi thẳng tắp xuống như miếng cầu sắt. Khi ả muốn bay lên thì lập tức phát hiện khí lưu xung quanh đã bị đối phương khống chế hoàn toàn, đến dừng lại trên không trung cũng không làm được.
Phía bên dưới, đám vong linh quân chủ thì đang mài đao xoàn xoạt chờ đợi, cuối cùng, ả chỉ có thể giận dữ hét lên một câu:
“Aainmetheus, ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Tiểu Hồng nghe vậy chỉ ngáp một cái rồi quay đầu lướt đi, ném lại một câu.
“Bà già hồi trước dạy không sai, chó cùng đường sủa thật khó nghe.”
…..
Mây đen mù mịt trôi nổi trên bầu trời Vitein, khi ngày đấu giá càng ngày càng gần, bầu không khí trong thành cũng càng ngày càng khẩn trương và đè nén.
Tuyệt đại đa số thành chủ vẫn ở lại sau khi minh hội kết thúc, buổi đấu giá hội kia không cần bất cứ tuyên truyền gì cũng đã truyền đi khắp nẻo địa hạ thế giới, tại trong mắt bọn họ, cuộc vui mới chỉ bắt đầu, cuộc giao tranh giữa bá chủ mới và bá chủ cũ trong ngày đấu giá sẽ xác định lại sự phân bố của tất cả các thế lực nơi này.
Một kiện thần khí chân chính sắp được đấu giá, kiện thần khí đó còn liên quan đến đế vị chí cao của một đế quốc hùng mạnh, tất nhiên các cơ quan tình báo của các vương quốc trên mặt đất không phải là hạng toi cơm, tin tức này đã xuất hiện trên bàn những nhân vật lớn ở mặt đất từ mấy tuần trước.
Cũng vì thế, thành Vitein hiện tại cũng đã ngập tràn các cường giả thuôc đủ loại chủng tộc, mới ban đầu sư vương còn tiến hành phong toả thông đạo liên thông mặt đất. Nhưng mà rất nhanh sau đó hắn phát hiện đây chỉ là chuyện tốn công mà chẳng thu được lợi gì, những binh sĩ người thú phổ thông không hề có chút uy hiếp nào đối với các cường giả đi ngang qua, mà nếu chọc giận đối phương thì thậm chí toàn bộ còn bị biến mất.
Sau khi trạm gác bị ‘thanh lý’ vài chục lần, dù vì ‘tôn nghiêm’ của bá chủ nên lệnh phong toả thông đạo không bị dẹp bỏ, nhưng trên thực tế, toàn bộ binh lính tinh nhuệ trong trạm gác giờ đều bị đổi thành các binh sĩ bị thương và người già yếu, đương nhiên, những binh sĩ bị coi như pháo hôi này cũng không ngốc, họ ngồi trên trạm gác đánh bài, uống rượu, ngủ, thứ gì vui đều làm, việc duy nhất không làm là đi ngăn những vị ‘khách dị tộc’ đi qua, lệnh phong toả giờ hệt như thể bịt tai trộm chuông, mặt mũi lão sư tử lại bị quét dọn một lần.
Giờ phút này, người ta còn thấy cả những công địch của các sinh vật hỗn loạn như sí thiên sứ, chiến thiên sứ thay thần sứ trong thành Vitein. Điều kỳ quái nhất là hai bên vốn như nước với lửa giờ lại bảo trì sự trấn tĩnh nhất định khi nhìn thấy nhau, cùng lắm chỉ tuốt kiếm đứng nhìn, không trực tiếp khai chiến.
Loại tình trạng quái dị này càng khiến người ta cảm thấy mưa gió sắp đến, nói thật, dù là ta khi nhìn cảnh tượng đó cũng cảm thấy bây giờ lòi ra hai tên bán thần cũng khó cầm nổi quyền trượng chạy đi.
Thảm nhất đương nhiên là Dath và Morel, rất nhiều người không đủ kiên nhẫn chờ đến lúc đấu giá, trực tiếp đi động thủ cướp đoạt, đã vậy người đi cướp còn càng lúc càng mạnh, càng lúc càng lớn lối và hung tàn, thậm chí con quái thú Mosgiel dài ngàn mét cũng từng xuất hiện trên bầu trời Vitein, lúc đó, đừng nói đám người thú xui xẻo kia, kể cả ta cũng nghĩ toà thành này sắp xong rồi.
May mà hai vị bá chủ điều lực lượng tinh nhuệ nhất của mình là quân đoàn kỵ sĩ Manticore và một đội rồng đỏ trưởng thành đến đây, sau khi trả một cái giá lớn, họ cuối cùng cũng thành công đuổi đi con quái thú khổng lồ chợt đến chợt đi đó. Mà lại, có người phát hiện lúc ấy long hậu không tham chiến, sau đó xuất hiện một tin tức khiến người ta không thể tin được – long hậu bị tập kích trọng thương gần chết.
Long hậu đứng vững chân ở thế giới dưới lòng đất này đã mấy ngàn năm, thực lực cá thể cũng có thể lọt vào top 10 (không tính những tồn tại ẩn cư không ai biết), đã thế còn nổi danh giảo hoạt, dạng cường giả như vậy bị đánh rồi chạy xa còn có khả năng, bị đánh suýt chết thì thật khó tưởng tượng nổi.
Với lại, nếu không phải viện quân từ Long thành chạy tới kịp thời, sợ rằng họ phải đề cử long hậu mới.
Người gây hoạ là năm vị chấp chính quan của Ciro? Nghe nói nguyên nhân là vị long hậu dám khất tiền công khoán của công nhân, vì thế công nhân tức giận bất bình quần ẩu… Khục, thế giới này còn chưa biết làm khoán là cái gì, sự thực là long hậu mua sức người nhưng không có kết quả tốt, bắt đầu định trở mặt không để mấy chấp chính quan chạm vào quyền trượng theo ước định, kết quả những vong linh quân chủ tức giận xông lên vây đánh…
Có điều người sáng suốt đều biết đây là sự trả thù của thành Sulfur. Trước đó chỉ có ba kẻ ký ước định với long hâu, vậy mà khi sự việc xảy ra lại có đến năm vị chấp chính quan; bàn luận mới được hai câu, thấy không hợp ý lập tức kéo nhau lên đánh; đã vậy, năm vị chấp chính quan này trước kia mâu thuẫn rùm beng mà chỉ mấy ngày sau lại đoàn kết tay trong tay đi đánh người, âm mưu trong sự kiện này thể hiện quá rõ ràng.
Đặc biệt là vị ‘Veron’s disater’ Aainmetheus ấy còn tạt qua vừa khéo làm long hậu đụng trúng tại thời khắc then chốt, đoạn tuyệt đường chạy của Morel, trên đời này nhiều chuyện ‘vừa khéo’ đến vậy sao?
Ừm, tiểu Hồng mấy hôm nay cũng vui gần chết rồi, cuối cùng nàng cũng trả được mối thù bị đánh hồi ở thành Sulfur.
“Chỉ trộm ít đồ sao có thể gọi là trả thù, làm thế không sợ người khác cười sao. Ngươi mời chấp chính quan đến tập kích ta, ta dụ chấp chính quan đánh lén ngươi.”, đây mới là thủ đoạn báo thù, thứ thủ đoạn phù hợp với quy tắc hoà bình giả tạo dưới lòng đất, mà người đời giờ cũng đã biết thành Sulfur không phải thứ dễ chọc.
Thực lực của Morel mạnh mẽ là không ai có thể nghi ngờ, đó cũng là núi dựa vững chắc của liên minh giữa Dath và Morel, khi tin tức long hậu bị trọng thương truyền về, quân đoàn người thú thương vong thảm trọng bắt đầu ồ lên, thứ quân tâm bền chắc mà ngay cả lúc quái thú khổng lồ tập kích cũng không sờn giờ đây lại bắt đầu dao động.
Nghe nói doanh địa người thú đêm đó bắt đầu xuất hiện tình trạng lính bỏ trốn, đây là lần đầu tiên có lính bỏ trốn kể từ khi Dath thành lập quân đội cho tới nay, sư vương nghe vậy cực kỳ thương tâm, mái đầu vốn bạc một nửa giờ trắng xoá nốt nửa còn lại, đến cả ít bờm trên cằm cũng trắng muốt.
Những người có thông tin nhanh nhạy còn biết thêm rằng trong long thành giờ còn loạn hơn. Long hậu trước kia giết chồng giết con cướp ngôi, thứ giúp ả thống trị được Long thành chính là thực lực và áp lực của bản thân, đám rồng đen cũng chỉ đem ả làm lãnh tụ trên danh nghĩa, thứ ả có thể tự do điều động chỉ có những con rồng đỏ trưởng thành. Hiện tại ả bị thương nặng, tường nghiêng mọi người cùng đẩy, những tên rồng trẻ tuổi có dã tâm bắt đầu âm mưu, những vị trưởng lão thì đề xuất kiến nghị mời Aainmetheus trở về.
Nhưng với ta, kinh ngạc nhất lại là người khách quý tới chơi ngày hôm nay.
Đó là một ông lão thuộc tộc Centaur, hình thể của hắn nhỏ hơn một vòng so với Centaur bình thường, trên thân chỉ có một vòng hộ tâm là thứ phòng cụ duy nhất, cây cung lớn đằng sau lưng hắn rất hấp dẫn ánh mắt người khác, nếu chỉ nhìn bề ngoài, ông lão râu dài này còn có chút khí chất của học giả.
‘Ma thợ săn’ Minie, tù trưởng tộc Centaur, cường giả sử thi giai nổi danh, thứ kỹ thuật bắn tên phá ma do hắn nghĩ ra nhờ kết hợp các kỹ xảo của tổ tiên cũng được cả địa hạ thế giới thừa nhận, chỉ luận thực lực, hắn còn mạnh hơn Dath, nghe nói hắn có quan hệ rất kém cỏi với lão sư tử, đã thế hắn còn có thù với ta…
“Margareth từng nhận chiếu cố của ngươi, vậy mà ngươi lại dám xuất hiện trước mặt ta, ngươi thật sự cho mình là vô địch thiên hạ sao? Không sợ hôm nay nằm xuống tại nơi này?”
Trong trận chiến ngoài thành Sulfur lần đó, Minie từng bắn một mũi tên khiến cấm chú ‘kỷ băng hà’ của Margareth phát động trước thời hạn, càng khiến ba khối đá hiền giả trân quý bị phá huỷ, để tu phục nó cần số tiền thiên văn sổ tự, mỗi lần nhắc tới tên trước mắt này nàng lại hận đến nghiến răng.
Nghe lời khiêu khích của ta, Minie lại cười:
“Lần trước rất xin lỗi, lúc đó ta đang đàm phán với Dath, không hiểu sao lại bị hắn lừa đến chỗ thành Sulfur, nếu không phải do cấm chú kia quá đáng sợ khiến ta cũng bị cuốn vào thì ta sao lại tự tiện ra tay. Mà sau đó việc ta cũng không nặng tay với hiền giả đại nhân chắc hẳn cũng đã chứng minh thành ý của mình.”
Đây rõ ràng là một câu tuyên ngôn tự tin đến mức khoa trương, nhưng mà ta lại tin lời hắn nói là thật, lúc đó Margareth ngoại trừ kinh ngạc vì vị tù trưởng Centaur này vậy mà cũng đến nương nhờ dưới trướng Dath, nàng còn hiếu kỳ vì sao Minie không sử dụng loại tên liên hoàn xuyên thấu ma lực mà hắn am hiểu nhất.
“Tất cả mọi người đều biết chúng ta và lũ súc sinh ăn thịt sống đó không đi cùng đường, ta còn rất vui khi nhìn đám đồ tể dưới trướng tên sử tử đó tổn thất nặng nề, nếu không phải lúc ấy có uy hiếp đến tính mạng, giờ này chắc tin mừng và quà tặng đã được đưa đến phủ của ngươi.”
Xưa nay ‘bộ lạc người thú’ của Dath và ‘liên minh ăn cỏ’ do mấy tộc như Centaur hay Tauren tạo thành có quan hệ rất căng thẳng, một bên chửi đối phương là ‘lũ súc sinh ăn thịt sống’, bên kia lại mắng trả là ‘đám gia súc chỉ biết ăn cỏ’, việc hai bên lục đục đã thành thường thức.
“Thế ngươi đến đây là vì sao?”
Ta còn tưởng hắn sẽ bắt đầu mấy câu nói nhảm đại loại như ‘kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu’, sau đó bắt đầu bàn bạc ký kết với ta chút giao ước ngầm gì đó, vậy mà lão Minie lại cười khổ lắc đầu.
“Vô Miên giả, đều đến bước này rồi ngươi còn giả ngu làm gì, nói thẳng đi, điều kiện là gì, có thể cho ta gặp cháu gái của ta được không?”
“Gì!?” sao lão già này lại nói như thể một phú thương già nua thoả hiệp cầu xin bọn bắt cóc đòi tiền chuộc vậy?
“Đừng giả vờ, lão phu nhận thua, ta không biết làm cách nào ngươi tra ra Anleya là thân nhân duy nhất của ta và cũng là hậu tuyển tù trưởng tiếp theo của tộc Centaur, rõ ràng ta đã giấu kỹ được nhiều năm như thế… Ngươi có điều kiện gì cứ nói thẳng, nhưng đừng có quá đáng quá, nếu không cung tên trong tay ta cũng không phải dễ đối phó.”
“Gì!?” lần này ta thực sự kinh ngạc, vị cô nương ngốc nghếch xui xẻo kiêm cột thu lôi tốt nhất dưới tay ta vậy mà lại là hậu tuyển tù trưởng tộc Centaur, nếu nàng thật sự lên làm tù trưởng, ngày tàn của Centaur chẳng lẽ săp đến rồi?!?
“Ngươi…đừng nói ngươi không biết!?”, trực giác của cường giả khiến Minie nhận ra ta không phải đang giả ngu.
“Thật sự không biết, ai lại đem cô nàng vừa ngốc vừa vụng đó làm nhân vật trọng yếu.”, sau khi kinh ngạc, ta lại cười hắc hắc. “Nhưng giờ thì biết rồi, khà khà!”
Minie hối hận, hiện tại vì không cẩn thận, hắn phải trả thêm rất nhiều thứ vốn không cần thiết.
“Ngươi muốn gặp nàng, không vấn đề.”
Sự quyết đoán thả người của ta lại khiến hắn cực kỳ chấn động, không phải ta không muốn kiếm chút lợi lộc gì đó, mà là…
“….Tốt nhất nhanh nhanh đem nàng mang đến đây, chí ít trước khi toàn bộ chén đĩa của chúng ta bị huỷ diệt, hôm qua rất nhiều người trong số chúng ta còn phải dùng chén uống nước để ăn cơm. À phải rồi Minie, ngươi phải sẽ nhận hoá đơn bồi thường chứ? Lấy tốc độ phá hoại của nàng, nếu ngươi đón nàng muộn thì sợ rằng ngươi cần chuẩn bị nhiều một chút hiện kim.”
Mấy ngày vừa rồi ta cuối cùng cũng biết vì sao Anleya suốt ngày bị sa thải, vụng về cũng thôi, một nha đầu luôn nỗ lực cũng rất đáng yêu, nhưng mà vận khí kém đến nỗi đi đến đâu xui đến đấy, lau bình sứ bình sứ vỡ, dời cái bàn cái bàn sụp, đến đi lau nhà mà sàn nhà cũng nứt, ngươi bảo người xung quanh phải chịu làm sao?
Rõ ràng chuyện nàng làm khiến người ta rất tức giận, nhưng khi nhìn khuôn mặt ngập nước mắt và câu xin lỗi thành khẩn ấy thì ai mà phạt nặng tay cho được, nhất là khi tất cả mọi chuyện đều do nàng xui xẻo vụng về chứ không phải là cố ý.
“Nhanh đón Anleya về đi, ngươi có nhìn thấy đống văn kiện trên bàn không? Tất cả đều là báo cáo thiệt hại từ nàng, tí nữa đi nhớ mang theo phiếu ghi nợ.”
Minie dở khóc dở cười, gật đầu đồng ý, vậy mà….
“Ta không về!”, ai cũng không ngờ Anleya từ chối về nhà.
“Vì sao? Chẳng lẽ do đám tiểu tử súc sinh đó không đối tốt với ngươi? Yên tâm, ông ngoại(*) sẽ giúp ngươi đòi lại mặt mũi.” Minie bị cháu gái cự tuyệt liền há mồm vội vội vàng vàng nói.
“Không phải, không phải, các anh họ đều rất tốt với ta, chỉ là Anleya không muốn ở lại thảo nguyên Karm.”
“Vì cái gì? Chẳng lẽ có người muốn đoạt quyền kế thừa chức tù trưởng với ngươi, yên tâm, chỉ cần ta còn sống ngày nào thì ngươi vẫn vĩnh viến là người thừa kế thứ nhất!”
“Cũng không phải, tất nhiên không phải nguyên nhân nhàm chán đó!”
“Thế vì sao?”
“Tù trưởng gì gì đó ai muốn cứ làm, Anleya chỉ không muốn sống cả đời chốn nông thôn thôi, mục tiêu của Anleya là làm một thiên kim tiểu thư ở thành thị. Ông ngoại, ngươi xem, trên thảo nguyên ngoài cỏ với gia súc ra thì còn cái gì, không có đồ ăn ngon, không có đồ làm đẹp, không có nhà cao đường lớn, không thứ gì để vui chơi giải trí, không…. (tỉnh lược ba trăm loại).”
“…Anleya chịu đủ cảnh đi vệ sinh cũng phải giải quyết tại bãi cỏ rồi, mục tiêu của ta là làm một tiểu thư nhà giàu ở nơi đây, tuy bắt đầu không thuận lợi, khó khắn lắm mới đi vào quỹ đạo, ta không muốn đi về để sống trong cảnh đến trời tối chẳng biết làm gì ngoài đi ngủ.”
Cô nàng càng nói càng nhanh, lão Centaur càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, gần đây số Centaur trẻ tuổi vì thành thị xa hoa mà rời đi bộ lạc không thiếu, vậy nhưng vạn vạn không ngờ cháu gái cưng của mình lại là một thành viên trong đó.”
“Các anh các chị ở nơi này đối với ta rất tốt, ta vụng về làm vỡ một ít thứ cũng không chỉ trích ta, không như mấy ông chủ khác hơi tí liền sa thải nhân viên, ta muốn bắt đầu từ nơi này đững vững gót chân tại thành phố! Tích trữ tiền lương mua gian phòng nhỏ, sau đó nỗ lực từng chút, tất sẽ có một ngày ta trở thành chân chính phú bà!”
“Đủ rồi! Ta đã quá nuông chiều ngươi, ngươi không xứng trở thành hậu duệ của đại anh hùng Mongoar, ngươi tự tiện buông tha cho truyền thống và huyết mạch hoàng kim của Centaur, rõ ràng là một con hùng ưng trên thảo nguyên vậy mà lại chui đầu vào làm một con gia súc trong chuồng đợi làm thịt. Ngươi là sự sỉ nhục của cả tộc Centaur, đi theo ta về, ta phải rèn luyện ngươi thật nghiêm khắc!”
Lão Minie lôi đi vị thiếu nữ đang không ngừng giãy dụa ấy, nếu là vài phút trước, ta nhất định sẽ hớn hở ngồi xem kịch vui. Vậy nhưng khi nghe lời tâm huyết của tuổi trẻ từ Anleya, ta lại nhớ đến một nha đầu đạo tặc nào đó cũng đi ra từ nông thôn, nàng cũng từng đề ra nguyện vọng giống vậy – – “Ta muốn đào được kho báu, trở thành phú hào giàu nhất thế giới, sống cuộc sống thiên kim nhà giàu.”
Có lẽ ngoại trừ mục tiêu, cả hai không còn điểm nào giống nhau, ít nhất thì sau này Lisa quả thực đã phát tài, còn Anleya, vừa nhìn ta đã biết ước mơ của nàng là không thể. Tuy nhiên ta lại rất muốn giúp tiểu nha đầu này.
Vì vậy ta cản lại hai người.
“Tù trưởng tộc Centaủ, chúng ta nên nói chút chuyện gì đó thú vị hơn đi, chẳng hạn như vua người thú, chẳng hạn như ác ma, ân, ví dụ như vua người thú đời này đã bị ác ma nô dịch, có lẽ đến lúc nên đổi người, cũng đến lúc tộc Centaur quật khởi. Ngươi xem, nếu thành Vitein này là lãnh địa của bọn ngươi trong tương lai, số người trẻ tuổi chán nản bỏ tộc đi chắc sẽ không còn đâu nhỉ!?”
(*) nguyên bản là ‘nhị cữu ngoại công’ – chắc là em trai của bà ngoại, dịch lằng nhằng quá mà lại không quan trọng nên đổi luôn thành ông ngoại cho nhanh.