Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 129: Về nhà




Ngoài ải thư nhà bặt

Đông qua lại đến xuân

Về quê lòng thấp thỏm

Không dám hỏi người thân.

Một đường hướng bắc, càng gần đến mảnh đất quen thuộc này, ta càng thể hội được cái gì là ‘về quê lòng thấp thỏm’. Thế nhưng, cái tình thế hỏng bét này khiến ta muốn làm rùa rụt đầu cũng không được.

Dưới yêu cầu của ta, Ánh sáng cực bắc mỗi khi bay qua một thành trấn sẽ dừng lại một chút, ta cũng sẽ hạ xuống đi lại tìm hiểu dân tình.

Bởi vậy, hành trình về thủ đô Đông Lam vốn chỉ mất khoảng một tuần, nay mất đến hai tháng.

Đây là tác phong xử lí hành chính nhất quán của ta, đối mặt những vấn đề gặp phải, trước tiên phải hiểu thấu đáo vấn đề đó là gì.

Mà muốn hiểu thấu vấn đề thì ngồi một chỗ chờ cấp dưới báo cáo là không được. Nhìn một câu “hai mươi người chết đói” và đến tận nơi thấy hai mươi cỗ thi thể gầy gò nằm vạ vật bên vệ đường là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thứ đằng trước là báo cáo nộp cho kẻ bề trên, còn cảnh sau có thể khiến bất cứ kẻ thống trị nào còn lương tâm ngủ không được yên.

Và theo những gì ta thấy, tình huống nơi đây tệ hơn nhiều so với tưởng tượng.

Mất đi mỏ khoáng cuối cùng, Đông Lam phá sản, nhân dân sống lay lắt hơi tàn hai mươi năm. Cuộc chiến với người thú hơn một năm trước cũng nghiền nát nốt chút căn cơ cuối cùng của đất nước. Chiến tranh đã vắt hết tài nguyên còn lại, giờ đây thậm chí mua lương thực tiếp tế cũng không làm nổi, quốc gia đã đến bờ vực phá sản.

Năm nay lại mất mùa, quốc khố cũng đã tận. May sao chúng ta vừa vét được từ Oran một chút, ít ra mùa đông năm nay sẽ không có nhiều người phải chết đói.

Dầu vậy ta vẫn khó chịu vô cùng. Một chuyến đi này, ta đã thu về hơn ba mươi đứa trẻ mồ côi mất cha mất mẹ, nếu Etude không được tên binh sĩ Krul thu dưỡng, ta cũng đã mang nàng theo.

Có những người khốn khổ mà kiên cường như Etude, thì cũng có những kẻ mục nát bại hoại. Trên đường đi, ta cũng gặp được không ít lĩnh chủ ác bá quen thói khi nam lấn nữ hay thương nhân đầu cơ làm giàu trên máu thịt kẻ khác. Thấy những tình huống này, ta đều ghi chép lại, sau này tính sổ một thể, còn nếu chúng làm quá đáng, khiến cả một vùng oán hận ngất trời, ta tất nhiên cũng không chùn tay làm một kẻ hành quyết. Đương nhiên cũng phải cảm tạ Renee cấp cho ta chứng minh đặc sứ của hoàng thất.

Những vụ này ta không xử lí công khai thẩm phán rườm ra, đằng nào có xét thẩm thì cũng là tội chết, vì rút ngắn những ngày thống khổ của dân chúng, những trình tự trung gian đều bị tỉnh lược.

Dù thế, không biết tại sao tin đồn vương thất bắt đầu chỉnh đốn các quý tộc làm ác vẫn bắt đầu truyền ra, nhờ thế mà quyền uy và danh vọng của vương thất tăng không ít.

Còn may, có lẽ những quý tộc nghĩ hưởng lạc đã sớm chạy đến quốc gia khác, cũng có thể do truyền thống dùng quân công phong lãnh địa và lãnh thổ xa xôi mà tác phong mục nát xa xỉ của quý tộc các đế quốc chưa truyền tới, phần lớn các lĩnh chủ với xuất thân bình dân vẫn thực hiện chức trách bảo hộ dân chúng của mình.

Ừm, theo cách nói của những ‘quý tộc chân chính’ truyền thừa mấy trăm năm với ‘huyết thống cao quý và thuần khiết’ ở Oran, những quý tộc này là một đám ngu si dã man chưa thoát khỏi cái mùi bùn đất của nông dân.

Trong mắt ta, cái mùi bùn đất này dễ ngửi hơn nhiều mùi nước hoa đắt tiền, chí ít, bọn họ trên tinh thần vẫn là những người thủ hộ cao quý, không phải mấy tên sâu mọt chỉ biết hút máu dân chúng ấm no thân.

Đây là chuyện duy nhất còn khiến ta vui mừng, ngoại hoạn có khó nữa cũng sẽ có biện pháp giải quyết, nhưng nếu khung cũng đã mục thì đúng là hết thuốc cứu.

Ta đã nhận lời với Etude, cứu lấy đất nước này. Nhưng mà cứu thế nào thì vẫn là vấn đề khó đặt trước mắt ta.

Thời đại này người dân vẫn không yêu cầu cao. Nếu muốn quốc gia phát triển ổn định, chỉ cần thoả mãn nguồn lương thực và trị an xã hội là được. Còn những thứ như nghề nghiệp, buôn bán, giáo dục… đều là yêu cầu cấp cao hơn.

Đất bắc xưa nay không phải nơi sản lương, cuộc sống của người dân nơi đây dựa vào quáng nghiệp là chính. Cả ngàn năm nay dùng quáng sản đổi lương thực đã thành lệ quen. Cùng một mảnh đất, trước kia nước Lam hùng cứ một phương, nay Đông Lam gần như sụp đổ, này không thể trách quân vương thời đại sau vô năng. Âu cũng là nước mạnh thì dân cường, nước yếu thì dân nhược.

Năm đó, Lam hùng mạnh cỡ nào. Dù lãnh thổ nhỏ nhưng không hề yếu. Dân phong thượng võ, nhiều loại binh chủng bạch ngân phối hợp, kị sĩ cực quang nổi tiếng toàn đại lục. Không tính đoàn kị sĩ hoàng gia, bảy đoàn kị sĩ vương bài phía dưới, chỉ cần phái hai đoàn cũng đủ quét ngang phương bắc.

Năm đó, Lam là bức hùng thành bảo vệ nhân loại khỏi tinh linh, người thú và ác ma, ngoài ra còn các mỏ quáng phong phú. Những nước xung quanh đừng nói chuyện ‘bóp chặt đường lương thực’, mỗi năm chủ động tiến đến giao dịch không biết bao mà kể.

Nay Đông Lam mất đi đại đa số các loại binh chủng, những lãnh thổ có mỏ quáng giàu đều đã mất, các oán thù trong lịch sử khiến kẻ thù vô số. Nội ưu ngoại hoạn không ngừng, càng đánh càng yếu. Đông Lam hiện giờ đã sa sút vô cùng, lực lượng quân đội đừng mơ chuyện xưng hùng, làm cách nào giữ mình trước các nước đầy dã tâm xung quanh cũng là việc khó.

‘Nước yếu nhớ huy hoàng’, có lẽ đây là lí do vì sao song tử tinh được coi là thần thủ hộ. Dù kết quả là thất bại, nhưng câu chuyện lịch sử dùng lực một nước đánh liên quân mười mấy đại quốc ôm đầu mà chạy vẫn còn lưu truyền rộng. Bao binh chủng mạnh mẽ đã thất lạc cũng trở thành truyền thuyết trong miệng người dân.

Huy hoàng của quá khứ khiến hiện tại thảm đạm càng thêm khó chịu.

Muốn xoay chuyển tình thế này, thứ cần làm là giải quyết hai vấn đề chính yếu kể trên. Cường quân ta đã có biện pháp, có điều lương thực thật rất khó làm.

Thổ địa cằn cỗi, không thích hợp cây nông nghiệp. Mời pháp sư sử dụng pháp thuật giúp mưa thuận gió hoà cũng có thể, nhưng số tại liệu thi pháp kiếm đâu ra? Con số trên trời kia đâu phải Đông Lam chịu được.

Vì thế, ta đành phải tìm tra ‘công lược’, tất nhiên cái bản ‘lịch sử công lược’ kia không có câu trả lời cho vấn đề này, muốn có đáp án, phải tra một cuối khác.

[Sổ tay cầu sinh dị giới của Roland]

Cuốn bút kí cũ nát dày đặc tro bụi, các trang sách được xử lí nay đã biến thành màu vàng, hoàn toàn có thể nhét phong bì vào cất giữ ở thư viện với vai trò điển tịch cổ.

Đây là cuốn bút kí ta ghi lúc vừa đến đây để ngăn ngừa quên mất tri thức ở thế giới trước, suy xét đến khả năng dùng nó trong lần này nên ta mang theo đến.

Trang bút kí dày đặc các gạch đầu dòng, sau đó là những chú thích. Ví như ‘làm pha lê bán’ sẽ có chú thích ‘Chế tạo miễn cưỡng coi như thành công, nhưng mối làm ăn này đã thất bại. Cá luyện kim sư trong quá trình thực nghiệm đã tìm ra cách tạo pha lê càng trong suốt cách đây mấy ngàn năm, ta làm điều thừa.’

‘Chế hoả dược: địa tinh đã phát minh. In ấn: thần tri thức có chủ nghiệp là nghề này.”

Trên bút kí tả lần lượt những thử nghiệm và các chú thích miêu tả những vết tích thất bại. Chữ viết dùng để chú thích đều khá là vặn vẹo, tỏ rõ ta lúc đang viết còn non nớt và tức giận thế nào.

Ta đến đây với một đám tri thức kiếp trước, những mong làm ra một sự nghiệp chấn động thế giới, cuối cùng lại liên tiếp bị thế giới đá đít.

Một tờ lại một tờ lật qua, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình cần.

“Ồ, giải quyết vấn đề lương thực? Gieo trồng bắp ngô, khoai tây, lúa nước tạp giao… những giống cây nông nghiệp cao sản chịu hạn thay cho các loại lương thực sản lượng thấp phổ thông? Đây thật là sáng ý hay.”

Cảm thán xong, ta ném cuốn sách vào xó nhà.

“Nói hay lắm! Trên thế giới này kiếm đâu ra bắp ngô với khoai tây?”

Nếu thế giới này mà có những giống đó thì Lam xưa đã hẳn phải trồng đầy ruộng rồi, ta của ngày xưa thật không còn gì để nói.

“Dù biết khả năng không cao, nhưng hệ thống, những giống cao sản này có thể đổi được sao?”

[Có thể.]

Một câu hỏi dò gần như có lệ mà lại được đáp án khẳng định, đáng lẽ ta phải vui mừng nhảy cẫng, nhưng thực tế ta lại không động chút nào. Số lần hệ thống lừa ta đã rất nhiều.

“Cần điều kiện gì để đổi.”

[Mười triệu điểm vận mệnh]

Má, sớm biết cái hàng này không thể trông cậy, nay thực là…

[Nếu loại thực vật cao sản này xuất hiện, dưới sự trợ giúp của Druid và pháp sư, nó sẽ nhanh chóng cải biến toàn bộ thế giới từ căn bản, thậm chí dao động hình thái phong kiến xã hội lấy đất đai làm gốc. Nhân quả quá lớn, ngươi không có khả năng chi trả.]

Hoá ra đây mới là nguyên do giá cao như thế, nhưng lời này lại khiến ta nhớ tới một loại trợ giúp mà ta có thể giành lấy.

“Xem ra nên gửi một lá thư cho Stormeagle. Pháp sư không mời được thì nhờ Druid, chỉ cần chúng ta thừa nhận giáo nghĩa của bọn họ, mà đám Stormeagle này có yêu cầu… tạm coi như còn chấp nhận được.”

Vong linh ta còn định tiếp thu thì tự nhiên Druid cũng không ngoại lệ. Khác với pháp sư, thần thuật của Druid không cần tài liệu phép thuật, giúp thực vật chín sớm cũng là sở trường của bọn họ.

“Nhưng vẫn chưa đủ, Druid có nhiều thì cũng không đủ một quốc gia dùng, vẫn cần suy ngẫm các biện pháp khác.”

[Nhắc đến thế rồi mà ngươi vẫn chưa nghĩ ra sao? Hệ thống không giúp ngươi đổi thực vật cao sản, chẳng lẽ ngươi không tự tạo ra được?]

Ta tự tạo? Ta chỉ biết vong linh tạo vật, tạo ra một loại lương thực khiến người ăn biến thành vong linh đơn giản, tạo cây nông nghiệp cao sản an toàn thì đừng mơ.

[Ngươi lại quên mất mình học cấu tạo sinh mạng từ đâu hả? Nàng vẫn nhớ ngươi kĩ lắm đó.]

Ta chợt nhớ ra. Vong linh tạo vật học được ta kết hợp vai môn tri thức khoa học mới tạo thành, trong đó không ít lí luận lấy từ hệ hống sinh mệnh cấu tạo của vị đại pháp sư nào đó. Nếu ta nhớ không lầm, vị kia chuyên nghiên cứu cấu tạo, triệu hoán thực vật. Có lẽ để nàng chế tạo loại thực vật sản lượng cao đến mức thay đổi toàn thế giới là không được, nhưng chế một chút thực vật chịu rét hẳn không khó.

Nhưng mà ta không biết viết phong thư cho nàng thế nào, khác với Stormeagle, nếu có khả năng, đời này ta không muốn liên hệ gì với nàng nữa.

Có điều giờ ta nào còn đường lui, nghĩ mãi không ra biện pháp nào tốt hơn, ta vẫn đánh thở dài cầm bút.

“Học tỷ Ameera thân ái của ta, đã lâu chúng ta chưa gặp mặt, học đệ có việc muốn nhờ…”

Hành trình dài cuối cùng cũng sắp kết thúc, các công tác chuẩn bị đã hoàn thành, đô thành Defender đã ở ngay trước mắt.

Khi chuẩn bị vào thành, ta lại nhận được một tin tức, trực tiếp hạ lệnh thuyền quay đầu chuyển hướng.

Nửa giờ sau, tại một thung lũng cách Defender hơn hai mươi cây số, ta tìm thấy mục tiêu của mình. Nơi đây có một doanh địa tịch tĩnh, từng đống lửa trại im lặng thiêu đốt, ngay cả các bóng đen khoác áo choàng đi lại trong doanh địa cũng không gây nên bất cứ tiếng vang nào.

“Snowhoof đã dẫn đầu giáo hội luật pháp vào thành, kiến lập hệ thống bắt đầu truyền giáo. Tước sĩ Ferdinand và các vong linh kác thì đóng doanh ở ngoài thành.”

Tin tức đơn giản này khiến ta hơi kinh ngạc. Tước sĩ Ferdinand là một kẻ rất tuân thủ quân lệnh. Ta đã nói để hắn và các kị sĩ vong linh vào thành truyền dạy cho các kị sĩ mới vào nghề thì đáng lẽ hắn phải ở giáo trường từ lâu.

Mong đợi của ta vốn là Ferdinand dẫn khoản hai, ba mươi kị sxi tinh nhuệ thuộc các binh chủng đến làm giáo quan. Trường hợp này vào thành thoải mái, nhưng nay số lượng vong linh trong doanh địa lại có đến hơn ba trăm!

Giờ đừng nói vào thành, hơn ba trăm vong linh cấp cao có trí tuệ, trong đó có ít nhất ba mươi vong linh cấp quân chủ. Thứ lực lương này có thể gây ra vong linh thiên tai quét sạch bất cứ thành thị nào. Giờ tin tức về họ mà bị tiết ra sẽ rất khó che giấu và thu thập.

“Các ngươi sao lại… ta chẳng phải đã nói…”

Lão tước sĩ đi đến hành lễ với ta, trên cái đầu khô lâu nay lại lộ ra thần sắc khó xử, hắn biết lần này xử lí không tốt.

“Mọi người nghe nói đi Defender lập tức đều nhao nhao lên, nhân số báo danh tăng vọt. Nếu không nhờ đoàn trưởng Best đè xuống, số nhân viên tuyển chọn đào thải, sợ ở đây phải có đến năm, sáu ngàn.

Ta đưa mắt nhìn, Freddie, Lucas, Dimier, Thrance, Lanie, Kakana… mấy tên kị sĩ vương bài đủ cả. Mà đám người này bị ta nhìn đến đầu cúi đầu ngượng ngùng.

“Còn thật mệt cho các ngươi đi từ thế giới lòng đất đến đây. Trên đường không bị phát hiện chứ? Mà thôi, quên đi, tới đây cũng tốt, ta đang thiếu nhân thủ.”

“Ngày nghỉ đêm đi, chọn đường rừng núi. Qua mấy quốc gia khác còn có chút phiền, mấy lần xung đột nhỏ, không gặp phải thương nhân. Đến quốc gia này thì do quen thuộc đường rồi nên chắc không bị ai nhìn thấy.”

“Đúng, đúng. Để nhiều người vô thanh vô tức tiềm phục kề cận thủ đô, đời kị sĩ thủ hộ này quá kém.”

Mấy tên các ngươi… nói thế khác gì bọn ăn trộm khoắng sạch nhà xong ngửa ra sô pha nằm oán hận chủ nhà cảnh giác kém?

“Vậy chắc các ngươi vào thành rồi chứ? Cảm giác thế nào?”

Dù đại bộ đội không vào được, đám này chỉ cần xé lẻ thành nhóm nhỏ thì đi vào mười mấy hai mươi cái dễ dàng. Vậy nhưng, câu hỏi của ta lại không có ai đáp lại.

“Đừng có nói với ta là chưa ai vào thành nhé?”

Lại vẫn là trầm mặc, im lặng mang theo thừa nhận.

“Lúc cách xa thì rất muốn về xem. Nay rất gần mà làm sao cũng không dám đi vào.”

Lời nói của Freddia ta khá tán thành. Đây chắc cũng là ‘Về quê lòng thấp thỏm’ nhỉ, mà ngoài ra, những vong linh này còn có thêm một tầng cố kị.

“Chúng ta đã chết, không thể cùng người sống đi chung một đường. Kì thực ở chỗ này ngắm nó từ xa ta đã rất thoả mãn.”

“Tình thế của quốc gia nay đã rất khốn khó, nếu kéo thêm quan hệ với vong linh sợ sẽ bị toàn bộ xã hội nhân loại gạt bỏ.”

“Điện hạ, chúng ta không muốn để ngài gặp thêm phiền toái. Về đến nơi này đã là đủ. Chúng ta đã bàn bạc kĩ, lưu lại hai mươi tên làm giáo quan, những người khác theo đường cũ trở về.”

“Đủ rồi!”

Lời tự trách của đám kị sĩ làm ta bốc lên lửa giận.

“Các ngươi nói xong chưa? Chỉ xem thôi cũng thoả mãn? Nói lớn tiếng trả lời ta! Các ngươi đi xa ngàn dặm, bất chấp nguy hiểm, vượt qua lãnh thổ của mười mấy quốc gia chỉ để về xem một lần? Như thế đã đủ để các ngươi thoả mãn? Các ngươi coi ta là thằng ngu à?”

“Đương nhiên.”

Lucas vừa há miệng lại bị ta trừng ngậm miệng lại, hắn cũng có chút chột dạ.

Bọn này nào khác Camicease với Fenduck mấy ngày trước, hai tên kia cũng từng nói: ‘Mấy ngày nay đã rất vui vẻ, người sống và kẻ chết cuối cùng vẫn khác nhau, chúng ta bay theo đằng sau cũng đủ rồi.”

Không có bất cứ sinh vật có trí tuệ nào sẽ thích cô độc. Bị người khác xem là dị loại sẽ càng khiến họ khó chịu. Nếu ở chung làm họ cảm thấy vui vẻ, vậy tại sao lại phải vì ánh mắt người khác mà dừng sự vui vẻ đó lại?

Ta biết họ do dự, họ sợ bởi mình mà kế hoạch của ta bị ảnh hưởng. Lo lắng mình sẽ làm ta cũng bị người đời địch thị. Quan điểm chủ đạo của thế giới này vẫn là vong linh bằng tà ác. Ta hiểu được sự tự ti đó ở đâu ra, nhưng ta không có ý định tiếp thụ.

“Năm đó các ngươi vì cứu họ mà đi, nay các ngươi vì cứu họ mà về. Các ngươi đáng được khải hoàn trong vinh diệu, các ngươi đâu phải đào binh mà khiếp nhược. Ưỡn ngực lên, các kị sĩ ta lấy làm kiêu ngạo. Bỏ đi mấy thứ buồn lo vô cớ kia đi, hôm nay là ngày chúng ta trở về đến mảnh đất mà chúng ta từng hi sinh vì nó. Sao phải do dự và sợ hãi? Trả lời ta, các ngươi hồi đó đã làm gì sai? Đã làm gì khiến mình hối hận?”

Ba trăm vong linh, ba trăm ngọn lửa linh hồn bắt đầu thiêu đốt, tâm tình của họ không còn bình tĩnh.

“Không, chúng ta không hối hận!”

“Dù thời gian đảo ngược, chúng ta vẫn nguyện hi sinh hết thảy vì quê hương, nhưng…”

Có ai cam lòng chỉ đứng xa nhìn nhà mà không thể về. Bọn họ chỉ đang sợ, họ không sợ đối thủ cường đại, bọn họ sợ những người hi sinh để bảo vệ lại dùng ánh mắt kinh hãi và thù hận trông mình, chỉ vì mình là vong linh.

“Rất tốt! Nếu các ngươi không hối hận thì còn do dự cái gì, lột đám áo choàng vô dụng đó ra, đường đường chính chính đi theo ta, tín nhiệm ta, ta sẽ cho các ngươi thứ vinh dự và tôn trọng mà các ngươi xứng đáng.”

“Freddie, cờ hiệu thế nào?”

“Đã chuẩn bị tốt, điện hạ!”

“Nâng cờ lên! Nói cho mọi người, ba trăm bảy mươi bảy năm, chúng ta… đã khải hoàn!”

Tướng quân khô lâu dựng lên chiến kì, bắt đầu đánh trống trận. Nhìn thấy cờ hiệu, cả quân đoàn bắt đầu tập kết.

Cuộc khải hoàn sao chỉ có một chiến kì. Dưới ánh nhìn của ta, từng lá cờ được các kị sĩ dựng lên, có lá cờ mang huy hiệu gia tộc, có lá cờ đại biểu quân đoàn, cũng có lá cờ đại biểu những công huân cá nhân.

Cờ xí là vinh dự của kị sĩ, dù mất đi vũ khí cũng không thể để chúng thất lạc.

Số kị sĩ vong linh vác theo ba lá cờ không phải số ít, có những kẻ còn vác mười mấy lá. Bọn họ đó là vác hộ những huynh đệ ngày xưa của mình.

Thrance mười hai cây, Fenduck mười lăm, Ballack hai mươi, Serta mười bảy…

Có kị sĩ cầm cờ mà xương khô run rẩy. Hắn không phải run vì sợ hãi, mà là vì lá cờ kia quá trầm trọng. Hắn là người cầm cờ cuối cùng của quân đoàn tuyết sư, hắn lo lắng mình thẹn với lá cờ tuyết sư này.

Eder Loan, gia tộc của hắn đời đời phục vụ trong chiến đoàn trọng binh tuyết sư. Đoàn trọng binh này trước khi chiến dịch Defender bắt đầu bị cấm chú oanh tạc, số người may mắn còn sống không đến trăm người, mà trăm người này cũng dùng hết giọt máu cuối cùng để cản bước quân thù.

Cũng có kị sĩ đánh mất lá cờ quân đoàn trong chiến tranh, bọn họ phải dùng máu của địch nhân để vẽ lại vinh diệu. Lá cờ chắp vá tan hoang kia chưa bao giờ có ai cười nhạo, ngược lại, hắn trở thành kẻ đi đầu.

Hắn tên là Dimier, quân đoàn phi công Griffin. Quân đoàn này đã bị toàn diệt, thi cốt vô tồn, chỉ có hắn thân là kị sĩ rồng hưởng ứng lời triệu hoán của ta, trở về từ cõi vĩnh hằng.

Mỗi lá cờ ẩn chứa lịch sử, là đánh dấu cho những chiến sĩ từng hi sinh tất cả vì mảnh đất này.

Nơi xa, ánh bình minh dần dần xuất hiện, cơn gió đêm cuối cùng nhẹ nhàng thổi qua, cuốn lên cờ bay phần phật.

“Tấu nhạc! Chương thứ ba bản Redstein đại thắng - - khánh điển khải hoàn.”

Nhạc khúc vang lên, nữ yêu dùng giọng trầm khàn bắt đầu bắt nhịp, các kị sĩ cũng chậm rãi ngâm nga theo. Hành khúc mừng chiến thắng nay tái hiện bên tai, đây chính là bản nhạc chúng ta sử dụng khi khải hoàn, chuẩn bị đón nhận sự hoan hô của người dân trong thành.

“Chúng ta, về nhà!”

Bài thơ đầu chương là bản dịch của bài "Độ Hán giang" của Lý Tần.