“Các cửa từ số mười bảy tới ba mươi đóng khẩn cấp! Buồng động lực nổi lửa, nhân viên khẩn cấp lùi lại, đội cứu hoả đi lên? Không có biên chế đội cứu hoả? Bỏ đi, tìm tên băng pháp sư nào đó đi? Sao, cũng không có nốt? Renee điện hạ đâu, có đó không?”
“Khong c15 đến c21 bên trái thuyền đang rỉ nước, nhân viên chỉnh sửa đâu? Lại không có? Tìm ngươi hoá băng đông cứng chỗ rỉ nước lại, chờ ổn định rồi tiến hành chỉnh sửa. Renee điện hạ đi buồng động lực chưa?”
“Elohim, ngươi lên đi. Cái gì? Băng ngạc của ngươi là người tuyết, không biết đóng băng? Vừa phế vừa não tôm, sao không dán mình vào lỗ thủng luôn đi! Cầm chậu đến chỗ rỉ nước tát nước đi, mau!”
“Đám kĩ sư đâu rồi? What? Chạy cả đến đầu thuyền xem cái sừng mới lắp? Đấy là năng lực thiên phú của con thuyền này, một đám không biết ma pháp không biết vong linh xem hiểu cái lông? Lại cái gì, chính bởi không khoa học nên mới chạy đi xem? Đám khốn nạn này, Gatling điện hạ, đem bọn chúng về đây đi. Ấy ấy, ngài không cần động tay động chân, tuyệt đối đừng làm gì, ngài chỉ cần đến đứng cạnh chỗ bọn họ là đủ rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ tự động chạy về.”
“Đèn cảnh báo đỏ? Chuyện gì thế? Sao, Elohim buộc mình và người tuyết vào chỗ thủng, sau đó bị cuốn đi? Mẹ kiếp, ta bực mình nói vài câu mà thằng này làm theo thật à? Chẳng lẽ thằng này đúng thật não tôm! Ai đó chạy mau đi mời Traxex đến vớt thằng ngu kia lên. Đã bận rồi còn phá thêm!”
“Renee điện hạ, mời tới cầu tàu có người tìm gấp. Còn nữa, Diana đại nhân, ta biết ngài rất kích động muốn tìm kẻ địch nào đó đánh một trận, nhưng phiền ngài cởi giáp ra đứng sang một bên, đừng cản trở người lưu thông nữa. Chỗ này của ta có hơn mười phần báo cáo tố ngài trở ngại công tác.”
“Tên thợ săn truyền kì trên boong tàu, chiến đấu đã xong, năng lực thuần thú của ngươi không có tác dụng, cút trở về phòng cho ta.”
“Ta vốn sắp thành công, yêu là cần thời gian! Với lại ta thất bại có thể trách ta sao, làm gì có chuyện vừa nói yêu hắn vừa đánh hắn.” tiếng nói của gã-nam-tính đó vẫn vang vọng rõ ràng trong ồn ào hỗn loạn.
Ta bước xuống thuyền liền thấy cảnh tượng vỡ chợ này. Giọng nói của Heloise và Kelly vang trong khoang thuyền, một đám kì hoa nửa giúp đỡ nửa gây trở ngại, dù sao không có ai là nhàn rỗi.
Dù trên thiết kế Ánh sáng cực bắc có lợi hai bao nhiêu thì nó vẫn chỉ là một con thuyền chưa được thông qua khảo nghiệm chiến đấu. Nay trận chiến đầu đã gặp hai con hải quái khổng lồ, thực là làm khó nó.
Những nhược điểm của Ánh sáng cực bắc bộc lộ liên tiếp trong chiến đấu, những phần chưa vong linh hoá không thể tự lành, ống dẫn năng lượng không đủ vững chắc, các vị trí thiết kế sai lệch không đủ hiệu quả… Linh hồn của đố kị chưa sinh ra được bao lâu, vẫn còn trong giai đoạn trẻ con. Riêng việc khống chế pháo kích đã chiếm hết toàn bộ tinh lực của nó, sử dụng thiên phú tự lành một lần liền tiêu hao hầu hết ma lực.
Những khuyết điểm này không phải những vấn đề thực sự lớn. Quãng đường từ lí thuyết tới thực tiễn ứng dụng vốn phải trải qua vô số lần tìm ra và sửa chữa vấn đề. Tất nhiên, nếu vấn đề bộc lộ và bị kẻ địch xoáy sâu trong thực chiến thì đừng mong có cơ hội sửa chữa.
“Roland về rồi? Tốt quá, đến boong phải trợ giúp, nơi đó đang rỉ nước.”
Chưa chi đã bị phát nhiệm vụ, ta nở nụ cười.
“Kelly, đừng bắt ta làm tráng đinh, nơi đây có hai vị cố nhân có thể để ngươi chỉ huy. Xin giới thiệu kị sĩ Fenduck và lực sĩ Camicease. Hai người này có hơi ngu, nhưng ít ra vẫn tính hữu dụng.”
“Há, bọn họ chẳng phải là… Tốt tốt, ta hiểu. Đã lâu không gặp, ta đại biểu Đông Lam hoan nghênh các ngươi trở về. Đáng tiếc giờ không phải lức ôn chuyện. Fenduck, đi đóng băng các chỗ rỉ nước, Camicease, nhờ ngươi đến boong chỉnh buồm thuyền.”
“Kelly? Chị không sao ư? Tốt quá!”
“Được được, chúng ta đi làm ngay đây.”
Hai tên kị sĩ vong linh, một kích động một bình tĩnh, tuy vậy cả hai đều không che giấu được niềm vui. Có vẻ câu ‘hoan nghênh trở về’ khiến họ rất thích.
Thân phận của ta nay đã không giấu được. Đối với những người có tâm tìm hiểu, chuyện hoàng tử Roland chính là Vĩnh Dạ đại đế không phải bí mật gì. Đương nhiên, có những chuyện nói toạc ra không đẹp chút nào, nhất là nếu Đông Lam mà dính dáng đến đại đế vong linh thì càng phiền toái. Cứ để thế này lại hay.
Sự hỗ trợ lúc sóng gió khiến hai vị kị sĩ vong linh được mọi người tiếp nạp. Đám thân sĩ thì không cần nói nhiều, bọn này quá quen với việc ở chung cùng vong linh. Sau đó thì đến đám kị sĩ hoàng gia, mới đầu mấy tên này còn kinh hãi, đến khi biết được đây là tổ tiên của mình, những kị sĩ mà mình kĩnh ngưỡng, thái độ lập tức chuyển biến.
Mỗi ngày đều có mấy tên kị sĩ đến chỗ Camicease và Fenduck xin chỉ giáo, hai người này cũng rất sẵn lòng truyền thụ những kinh nghiệm và kĩ năng của mình.
Thấy tình huống này ta cũng thầm thở phào, dù sao để những vong giả đi vào đất nước của kẻ sống vẫn là một cuộc đánh bạc. Nay, các kị sĩ đã có thể ở chung với vong linh, âu cũng là bắt đầu tốt.
Tuy nhiên, cái từ ‘mọi người’ này của ta có chút nói quá.
Đông Lam là một nước phiên bang dã man kém phát triển, cách xa trung tâm xã hội nhân loại. Bởi sự kiện hơn ba trăm năm trước, quan hệ giữa chúng ta cùng các quốc gia và giáo hội đều rất kém. Trong truyền thuyết, thủ đô Defender sau khi sụp đổ hoá thành vùng đất chết chóc, các linh hồn kị sĩ anh hùng quay về dương thế bắt đầu báo thù, vì thế dân chúng đối với vong linh không có địch ý quá lớn, thêm vào đó đại biểu vương thất cũng ra mặt đảm bảo, việc sống chung hài hoà không có vấn đề gì.
Có điều Oran là một đế quốc nhân loại, người Oran từ nhỏ đã được dạy rằng vong linh là kẻ địch. Trong khi đó, bóng ma của cơn vong linh thiên tai trăm năm trước và đế quốc Ciro vẫn hiện hữu khiến bọn họ cảm thấy ở cùng vong linh trên một con thuyền chẳng khác nào ngủ cùng giường với hổ.
Đây chính là quan niệm chủ lưu của xã hội nhân loại. Vong linh là kẻ địch, vong linh đại đế là đầu sỏ của kẻ địch.
Vì thế, ngày thứ hai, bàn làm việc của ta liền có một xấp dày các tờ thư trách cứ, đồng thời cũng có mười mấy người muốn rời thuyền ngay lập tức.
“Điện hạ, chúng ta vẫn nên bay theo thuyền thì hơn. Mấy ngày nay cũng đã rất vui, vậy là đủ, dù sao sống và chết vẫn có khác biệt.”
Ta lắc đầu, phủ nhận lời đề nghị này. Tất cả những việc xảy ra đều đã được dự kiến, ta cũng sớm có quyết định.
“Các ngươi cứ làm như mình đang ở thành Sulfur cho ta, cứ đường đường chính chính ở lại chỗ này. Các ngươi không nợ thế giới này cái gì, cũng không nợ kẻ nào cái gì. Ngược lại, chính cái thế giới đầy ác ý này mới là kẻ nợ các ngươi.”
Hai tên kị sĩ cúi thấp đầu, không phản bác cũng không đồng ý. Ta biết, họ còn do dự, còn lo sợ chính mình sẽ khiến kế hoạch của ta xảy ra nhầm lẫn.
“Đã đi trên con đường này thì đừng nghĩ chuyện quay đầu lại. Chúng ta muốn xây dựng thành Sulfuf trên mặt đất, khiến kẻ vô tội không bị kì thị bởi chủng tộc và thân phận. Đây là việc làm khiêu chiến với trật tự hiện tại của thế giới, khốn khó là điều tất nhiên, những thứ hiện tại chỉ là món khai vị. Đến món khai vị còn ăn không xong, vậy tốt nhất nên tản, cố sức làm gì.”
“Đạo không hợp không đi cùng đường, bọn hắn muốn đi thì cứ để hắn đi, ngay từ đầu, ta cũng chỉ muốn những người cùng chí hướng.”
Mùa đông phương bắc luôn tới sớm, người phương bắc cũng thường chuẩn bị tốt lương thực và phòng bị bầy thú trước khi đông đến.
Bầy thú mùa đông là thứ khó đối phó, đói khát khiến chúng điên cuồng. Bọn chúng sẽ kêt quần tập hợp lại, không tiếc giá lớn khiêu chiến thành thị nhân loại. Dù sao với đám này, chết đói hay bị giết chết không khác gì nhau.
Lúc Lam còn cường thịnh, vương thất sẽ phái quân đội đến tiễu trừ bầy thú quanh các thành trấn thậm trí sâu trong núi tuyết. Làm như vậy vừa giảm áp lực các thành trấn phải đối mặt, vừa tăng thêm lương thực dự trữ.
Khi không có chiến tranh, mùa săn thú vào đông là vũ đài phơi bày thực lực của các kị sĩ. Mỗi năm đều có những kị sĩ tự thâm đi sâu vào núi, tìm các ma vật mạnh mẽ để khiêu chiến.
Đông Lam hiện tại đã không còn thực lực này. Lương thực khuyết thiếu và bầy mãnh thú luôn là thanh kiếm sắc treo trên đầu, mỗi mùa đông trôi qua đề cực kì khó nhọc.
Thế giới này là thế giới của kẻ mạnh, những nước yếu thường sẽ càng ngày càng yếu. Đặc biệt, cuộc chiến hai mươi năm trước khiến Đông Lam mất đi mỏ ma kim cuối cùng càng khiến tình hình trở nên khó khăn.
Soroin, một thị trấn nhỏ cách Defender không xa, đã tiến vào đông.
Hàng năm, đây là lúc bận rộn nhất – mùa thu hoạch, một quãng thời gian khiến người ta vừa mừng vừa lo.
Thu hoạch lương thực là một chuyện vui, nhưng nếu lượng thu hoạch không đủ, người tất nhiên phải lo lắng.
Một năm tại phương bắc thì có nửa năm chìm trong đông giá, đất nông nghiệp chỉ trồng được một vụ, thu hoạch thiếu lương thực là chuyện bình thường.
Thế nhưng, năm nay có sự khác biệt.
“Không phải vội, ai ai cũng có phần.”
Các chiến sĩ mặc chế phục mang kí hiệu hoàng gia vui vẻ phân phát lương thực. Việc vương thất và quý tộc tới chẩn tai trước đông đã thành lệ quen. Nhưng hoàng thất không giàu có, lượng lương mua được không bao nhiêu, các quý tộc càng khỏi cần nói, đến đồ ăn của chính họ cũng chưa chắc đã đảm bảo được.
Vì thế, mỗi năm khi chẩn tai ai ai cũng cố tranh cướp nhau để lấy được phần trước khi lương thực phân phát hết. Tuy nhiên, lần này mọi người lại đều nghiêm chỉnh xếp hàng. Mười mấy cái xe ngựa và đống vật tư như núi sau lưng binh sĩ phân phát đã đảm bảo đủ phân, không cần tranh nhau nữa.
“Công chúa Renee đi sứ lần này cực kì thành công, dương cao quốc uy của chúng ta. Giúp chúng ta lấy được rất nhiều lương thực và vật dụng, mọi người từ từ xếp hàng, lương thực, đồ mới, chăn bông, cái gì cũng có.”
Mấy binh sĩ trẻ tuổi vui vẻ, vừa phát vừa tuyên truyền ơn trạch của vương thất.
“Anh kị sĩ, anh có thể cho Etude thêm chút lương thực sao? Năm ngoái anh chỉ cho em một túi gạo, sau nó hết, em đói lắm.”
Người binh sĩ sửng sốt một chút, hắn vẫn nhớ cô bé tóc xanh bảy, tám tuổi này. Năm ngoái em cùng mẹ tới đây, cả hai mẹ con đều rất gầy. Chính hắn cũng dằn lòng móc quân lương tặng thêm. Dù khi ấy lương được phân thêm không bao nhiêu nhưng hai mẹ con em vẫn ngàn ân vạn tạ.
“Cô bé, năm nay đưa thêm cũng được, nhưng người nhà em đâu?”
Etude còn nhỏ như vậy, người nhà sao lại để đứa bé thế này chạy một mình tới đây lĩnh lương thực?
“Cha em năm kia vì bảo vệ em với mẹ bị quần sói cắn chết. Mẹ em mùa đông năm ngoái đem hết thức ăn cho em, không vượt qua được. Giờ nhà chỉ còn mỗi Etude. Nhưng không sao, mẹ đã dạy Etude may vá, em có thể làm lụng nuôi sống chính mình.”
Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm. Cô bé số khổ này kể lại câu chuyện của mình rất rành mạch. Có điều, em không biết cái tay nghề đến vá búp bê cũng không được chắc của em sao có thể tự nuôi được mình, chẳng qua hàng xóm láng giềng thấy em quá đáng thương, một đứa bé cũng chẳng ăn bao nhiêu, nên cùng nhau gom góp cứu tế bé gái đáng thương mà kiên cường này.
Người binh sĩ nghe xong mà ngực như nghẹn lại, không nói ra lời. Nhưng thế thì sao, trên mảnh đất cằn cỗi này, những số phận bất hạnh như Etude đâu đâu cũng có. Hắn có thể giúp đến đâu, giúp được bao nhiêu? Hàng năm, hàng năm đều một khung cảnh như vậy, hắn cũng đã tê dại.
Có lẽ chuyện duy nhất hắn làm được là cố gắng săn càng nhiều, có lẽ, trong đó có kẻ thù giết cha của cô bé.
“Túi lương khá nặng, chắc Etude không cầm nổi đâu, em đi sang quảng trường chơi một lát đi, tí phát xong anh sẽ giúp đưa tới tận nhà cho em.”
“Ồ, vậy cảm ơn anh kị sĩ, em sẽ đến quảng trường song tử chơi, lát nữa hẹn gặp ở dưới chân tượng song tử nhé.”
Nhìn em gái kiên cường nhảy nhảy nhót nhót rời đi, tên chiến sĩ mặt còn tàn nhan lắc đầu, tiếp tục công việc của chính mình.
“Xem ra năm nay vẫn nên đem chút khẩu lương cho em ấy. Chà, cuối thu rồi, giờ chắc trên ruộng đang có chuột đồng, đi đào thêm chút rau dại với ít nấm, đi thó thêm ở chỗ phòng bếp nữa… Ê, ông anh bên kia, một mình ngươi cầm nhiều bao thế coi được sao? Chia cho người khác chút đi. Sao? Cầm hộ cụ già bên cạnh? Ha ha, tôi không biết, xin lỗi nhé.”
Etude rất thích quảng trường song tử.
Đây là nơi mà cha mẹ em gặp nhau, cũng vì nơi đây có một bức tượng khắc song tử tinh rất đẹp, mẹ em từng ngồi đây kể cho em rất nhiều câu chuyện.
Bức tượng điêu khắc đã ngả màu từ lâu, thế nhưng anh tư của hai vị anh hùng thiếu niên vẫn vô cùng bắt mắt. Người đứng cao hơn là huynh trưởng, ngài giơ cao thanh kiếm hoá thân của vương quyền, nghiêm mắt xung phong, không gì ngăn nổi. Còn người phía dưới thì là một vị chiến sĩ, tay trái hắn cầm một thanh ma trượng bùng cháy hoả diễm, tay phải thì cầm một thanh cự kiếm, miệng có vẻ đang niệm câu chú ngữ bí ảo nào đó.
Hai người trên là một đôi song sinh, dù bức tượng đã vô cùng mục nát, người anh thiếu một tay, người em thiếu một chân, nhưng uy thế và ý chí thể hiện trên đó vẫn không giảm chút nào.
Những bức tượng thế này hầu như có thể thấy tại bất kì thành trấn nào trên công quốc Đông Lam, nó là thần thủ hộ cho ý chí tinh thần bất khuất của dân tộc. Cả công chúa Renee cũng cố gắng mô phỏng một vị trong số đó.
“Đại kị sĩ, cái này đưa ngài, sau này ngài tiếp tục bảo vệ thành trấn của chúng ta nhé.”
Etude đưa ra nửa khối bánh mì, đây là chút lương thực còn thừa lại cuối cùng. Em nhớ rõ trước đây mẹ cũng làm như vậy.
Ngày xưa, mẹ em thường kể các câu chuyện liên quan đến hai vị kị sĩ trong bức điêu khắc. Nội dung chuyện em không còn nhớ rõ, chỉ nhớ kết quả cuối cùng, các vị kị sĩ đều thành công đuổi chạy người xấu, bảo vệ mọi người.
Em vẫn nhớ, khi đó mẹ em nói thế này.
“… Hai vương tử cùng nhau nỗ lực, ác ma và người thú bị đuổi chạy, các quốc vương lân quốc tham lam và giáo hội giả dối bị trừng phạt, mọi người lại sống hạnh phúc.”
“Nhưng mẹ ơi, con vẫn đói lắm, đây là cuộc sống hạnh phúc sao?”
Em vẫn nhớ, nụ cười đắng chát của cha khi đó.
“Đấy là lỗi của cha, cha không có cách nào giúp con có được cuộc sống đầy đủ. Nhưng con hãy tin cha, khi nguy hiểm, cha chắc chắn sẽ giống như hai vị kị sĩ song sinh ấy, dùng tính mạng mình để bảo vệ hai mẹ con, bảo vệ mọi người.”
Em vẫn nhớ, nụ cười hạnh phúc của mẹ khi đó.
“Martin, ta tin ngươi, ngươi là kị sĩ giỏi nhất. Ngươi đã thề thì nhất định sẽ làm được.”
Em vẫn nhớ, đến lúc cha thực sự thực hiện lời thề, mẹ lại khóc, khóc vô cùng thảm thiết.
“Martin! Martin! Đừng đi! Ta đâu muốn kị sĩ gì, ta chỉ cần ngươi trở về!... Martin…”
Em vẫn nhớ, trước lúc lâm chung, mẹ lại bật cười.
“Etude, đừng oán hận thế giới, cũng đừng oán hận quốc gia này. Bệ hạ đã chết trận, điện hạ Renee mới mười bốn tuổi đã phải mặc giáp ra chiến trường. Vương thất đã làm hết sức của họ để thực hiện lời hứa của họ, chúng ta không có gì để oán trách.”
Em còn nhớ, nhớ nhiều lắm, nhớ nhất là đôi song sinh muốn cứu vớt quốc gia này.
“Đại kị sĩ, có lẽ năm sau ngài vẫn chưa đến cứu vớt đất nước này, nhưng mong ngài phù hộ Etude qua được mùa đông, à còn phù hộ ông Mark, anh Karl, thím Eni cũng sống qua mùa đông, cả Lulu nữa, tuy nàng thường xuyên khi dễ ta, nhưng ngài đừng trách nàng, nàng cũng không còn cha mẹ, hãy phù hộ để sang năm nàng tiếp tục chơi với ta, còn gì nhỉ… à, còn anh kị sĩ tốt bụng kia nữa, ngài phù hộ hết nhé…”
Etude đọc một hơi hơn trăm cái tên, trong đó có cả con chó nhỏ cắn nàng. Trong lúc nàng còn cúi đầu nhớ tới những người nàng mong muốn được phù hộ, lời cầu khẩn chưa từng được đáp lại kia lại được trả lời.
“Sẽ được, sang năm, song tử tinh sẽ về cứu lấy quốc gia này.”
“Sẽ được, tất cả mọi người đều sẽ được phù hộ, ít nhất không có ai phải chết đói.”
“Sẽ được, tuyệt vọng đã chấm dứt, hi vọng đang tới rồi. Quốc kì Lam sắp lại tung bay, con dân của ta sẽ được cứu chuộc.”
“Đại… Đại kị sĩ!?!”
Lúc này người binh sĩ trẻ tuổi đã phát xong lương thực, vác theo bao lương thực của mình và Etude đi đến, sau đó, hắn nhìn thấy cô bé đang hoảng hốt bối rối đứng đó.
“Anh kị sĩ! Đại kị sĩ! Ngài đại kị sĩ sống, hắn nói sẽ phù hộ mọi người, cứu vớt đất nước này.”
Người binh sĩ nhìn theo ngón tay của Etude, em đang chỉ vào vị huynh trưởng trong bức điêu khắc, thanh thánh kiếm trong tay hắn vẫn chỉ về phương xa.
“Đúng vậy, điện hạ Roland vĩnh viễn che chở cho nơi này, tinh thần Lam sẽ là bất diệt!”