Tác giả: Mão Liên
Biên tập: Wanhoo
Mùa thua dần đi đến cuối chặng, lá phong trước Khôn Hòa cung đã chuyển từ vàng kim sang khô khốc. Thái hậu ngắm hoa ngoài cửa sổ, bỗng hỏi: "Có phải đã nhiều ngày ai gia không gặp Ấu Ấu rồi không?"
Lý ma ma ngẩn người, "Đã mấy ngày rồi ạ, gần đây chủ tử bận việc, mệt mới hồi cung, chúng nô tỳ không muốn quấy rầy ngài nghỉ ngơi nên không nhắc."
Vì Ngũ công chúa mất, mấy ngày nay triều đình đều tranh luận việc này, quanh đi quẩn lại vẫn là phái công chúa nào đi hòa thân.
Mất hai tôn nữ liên tiếp, lần này Thái hậu giận tím mặt, kiên quyết không đồng ý kế sách hòa thân, muốn mùa xuân năm sau xuất binh đánh trận.
Vậy nhưng Ngô tướng dẫn dẫn đầu chúng thần vẫn không nghe theo, Lý ma ma mỗi ngày thượng triều cùng thấy được những khuôn mặt cãi nhau đỏ gay, nhìn là biết họ muốn xách kiếm đuổi các công chúa đi.
Suy xét cẩn thận thì, dù không vì Thái hậu là chủ, Lý ma ma cũng tán thành xuất binh. Hòa thân không thể đảm bảo mãi mãi thái bình, chỉ khổ công chúa yếu ớt, ở cái tuổi rực rỡ như hoa lại phải chịu đựng sự hành hạ nơi xứ người, ai cũng không kiềm nổi xót xa.
Vì chuyện này mà dạo gần đây đại môn Khôn Hòa cung đã nghênh đón ba hậu phi, tất cả đều khẩn cầu ám chỉ Thái hậu đừng chọn con gái mình đi hòa thân.
Các nàng đâu có biết, ngay từ ban đầu Thái hậu đã không muốn để cho bất kỳ vị công chúa nào đi rồi.
Thái hậu nghe thế thì cười, "Vậy à? Bảo sao ai gia cứ thấy buồn bực nhiều ngày, hóa ra đã lâu thế rồi không thấy nó."
Đinh ma ma nhìn mặt đoán ý: "Có lẽ giờ Dung cô nương đang ở Thái học đường, hay là nô tỳ cho người gọi qua nhé?"
"Đi đi." Thái hậu gật đầu cho qua, lại bảo: "Ai gia nhớ con gái con thứ hai của Lâm gia đã hồi kinh rồi đúng không? Mấy hôm trước có dâng sổ cầu kiến, nhân lúc hôm nay rảnh thì cùng triệu đi."
Lâm lão phu nhân là muội muội trong tộc Thái hậu, quan hệ cũng khá, con trai thứ hai mất sớm, chỉ để loại một cô con gái. Lão phu nhân thương cô cháu gái mất cha, ngày trước nuôi ở Giang Nam, mấy tháng rồi có hồi kinh nên muốn dẫn vào cung cho Thái hậu gặp, nếu được Thái hậu yêu thích thì không còn tốt bằng.
Khi Ấu Ninh được dẫn đến Khôn Hòa cung, Lâm lão phu nhân cũng đang vào với tôn nữ.
"Lâm Tạ thị thỉnh an Thái hậu nương nương."
Lâm lão phu nhân phúc hậu, dáng dấp hiền lành hòa nhã, ai cũng cảm thấy là một lão thái thái dễ gần. Bên cạnh bà là tôn nữ Lâm Đường tám tuổi, khuôn mặt tươi tắn trông khá sáng sủa, thấy tổ mẫu thỉnh an cũng vái chào theo, khiến lão phu nhân vui ra mặt.
"Lâm Đường thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an." Mồm mép cũng nhanh nhảu, cử chỉ nhanh nhạy.
Thái hậu nheo mày cực nhẹ đến mức gần như không nhận ra, ấn tượng đầu có hơi không thích cô nương này.
Không giống trẻ con quá rồi.
Quán xuyến nhiều năm đã luyện cho Thái hậu một đôi mắt tinh tường, dù Lâm Đường trước mặt có ra vẻ ngây thơ ngoan ngoãn, bà cũng nhận ra bản tính không phải như bề ngoài.
Nét thân thiện phai nhạt đi khá nhiều, bà không định giới thiệu hai tiểu cô nương nữa, Thái hậu chỉ bảo: "Nghe nói mấy ngày trước ngươi bị bệnh, giờ thế nào rồi? Ai gia còn ít sâm lâu năm tiến cống, mang về bồi bổ đi, ngày thường quan tâm đến cơ thể vào."
"Tạ ơn Thái hậu quan tâm, đã khỏe nhiều rồi." Lâm lão phu nhân vỗ tay tôn nữ, "May có Đường Nhi, sau khi muội bệnh vẫn trực bên giường, tội nó tuổi nhỏ, khiến bà già muội rất ấm áp."
"Thế hệ cháu chắt hiếu thuận là phúc phận của ngươi." Thái hậu liếc hờ mắt qua Lâm Đường, cũng không định nói nhiều hơn.
Lâm lão phu nhân cười tủm tỉm, "Nếu nói có phúc, ai hơn được Thái hậu ngài, mười mấy hoàng tử công chúa, ai cũng là đứa trẻ vô cùng hiếu thuận."
Hai người lâu ngày không gặp, hàn huyên một hồi.
Ấu Ninh còn trẻ con, nghe không thấy vui thì chuyển mắt quan sát chậu sứ trồng các loại cẩm tú cầu.
Chậu tú cầu này được chăm sóc rất kĩ càng, nhụy chấm trắng li ti, cánh hoa đỏ thắm chắp lại thành hình cầu, giống như trang phục mặc bên ngoài, tỏa ra mùi thơm ngát xung quanh.
Ấu Ninh vươn tay sờ một cái, cái má chúm lại hình đồng tiền, chơi với chậu hoa đến vui.
Lâm Đường ngồi ngăy ngắn im lặng tươi vui, trông như đang nghe tổ mẫu và Thái hậu nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở tiểu cô nương bên cạnh Thái hậu.
Sau khi vào kinh thành nàng đã được nghe kể Thái hậu không thân với các hoàng tử công chúa, chỉ sủng mình Dung Ấu Ninh, con gái Ninh An hầu.
Nàng quan sát cẩn thận, mắt không chớp một cái, nàng không thấy có sự đặc biệt, chỉ là một em bé bình thường. Các đường tỷ đường muội Lâm phủ, ai cũng biết lấy lòng biết làm trưởng bối vui vẻ hơn cô bé ấy.
Ít nhất thì các nàng cũng sẽ không chơi với hoa cỏ.
Có chủ ý trong lòng, Lâm Đường tạm tách khỏi Thái hậu tổ mẫu để lại gần Ấu Ninh, gọi lanh lảnh: "Dung cô nương."
"... Ừm?" Một lúc lâu sau Ấu Ninh mới ý thức được có người gọi mình.
Với con mắt của Lâm Đường, trước giờ luôn tỏ ra mình là ngây thơ, thì tiểu cô nương trước mặt đúng thật là một người đơn thuần, Muội đang chơi gì ở đây vậy? Tổ mẫu với Thái hậu nương nương đi cả rồi, chúng ta trò chuyện một lúc đi."
Ấu Ninh có hơi ngại người lạ, nhưng Lâm Đường cười khúc khích trông rất dễ gần, khiến cô bé ổn định rất nhanh, chỉ một khắc sau cô bé đã gọi ra tiếng "Đường tỷ tỷ" rồi.
"Muội muội Ấu Ninh đáng yêu quá." Lâm Đường bảo: "Ta vẫn luôn muốn có muội muội như muội, nay được gặp thích thật."
Nàng liên tục cười đùa nói lời hay ý đẹp, khả năng giao tiếp lão luyện khiến Hạnh Nhi hoàn toàn thay đổi cái nhìn, nàng thấy vị Lâm cô nương này khá khôn ngoan.
Hệ thống xem xét thấy có hơi không đúng, nó không xác định được nguyên do, nghĩ ngợi rồi quyết định lúc về sẽ khuyên ký chủ tránh xa người này một chút.
Ấu Ninh bị lừa vui vẻ, hai mắt lấp lánh bộc lộ tâm trạng cô bé đang rất vui, tiểu cô nương nói nhỏ: "Ta cũng thích tỷ tỷ Lâm Đường."
Khi Thái hậu cho truyền các nàng qua dùng bữa trưa, đã thấy hai tiểu cô nương nắm tay thân thiết đi đến.
Thái hậu nheo mắt, khôi phục dáng vẻ dửng dưng rồi vẫy tay với Ấu Ninh, "Ấu Ấu, qua chỗ ai gia ngồi."
Tiểu cô nương hơi chần chừ, Lâm Đường giỏi đoán ý người nói: "Muội muội Ấu Ninh qua đi, ta cũng muốn hầu tổ mẫu dùng bữa nữa."
Lâm lão phu nhân gật đầu lia lịa, "Không ngờ Đường Nhi và Dung cô nương hợp ý thế, lần này đến đúng quá rồi."
Bà thưa với Thái hậu: "Đường Nhi mới vào kinh, không quen các cô nương phủ bên cạnh, ngày thường cũng không có bạn chơi, chỉ biết ở bên bà già này suốt ngày, giờ muội có thể yên tâm rồi."
Thái hậu cười, không nói nhiều.
Trước khi dùng bữa có người báo Thập tam hoàng tử cầu kiến, Thái hậu ngẩn người, nhớ đến việc giao cho tôn nhi này thì gật đầu: "Để hắn vào đi, thêm bát đũa, giữ Thập tam điện hạ lại dùng bữa."
Yên Quy vừa đến, sự chú ý của Ấu Ninh đều bị hấp dẫn, cũng không giao tiếp bằng mắt với Lâm Đường nữa mà nhỏ nhẹ bảo: "Thập tam ca ca, Ấu Ấu nhớ huynh lắm."
Chưa đến một canh giờ, nhớ ở đâu ra thế, Hạnh Nhi nghe mà cười không ngừng.
"Ừm." Yên Quy nhấc đũa, quen tay lọc xương cá cho cô bé, trông còn kiên trì hơn cả cung nữ.
"Đối diện là Đường tỷ tỷ." Ấu Ninh hào hứng muốn giới thiệu hai người với nhau, khen một tràng, ngay cả Yên Quy cũng chưa từng được hưởng vinh dự này.
Yên Quy ngước mắt nhìn lên, vừa hay chạm vào ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua của Lâm Đường.
Lâm Đường giật mình, nở nụ cười cực nhanh, nhìn qua khá giống nụ cười của Ấu Ninh.
Tuy nhiên nụ cười của nàng không được thưởng thức, ánh mắt Yên Quy không có cảm xúc, giống như nhìn cái bàn.
"Thập tam ca ca..." Ấu Ninh muốn nói nữa nhưng bị cái gắp của Yên Quy ngăn lại, cô bé chớp mắt thắc mắc, đành phải cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Bữa trưa này đạt đến cảnh giới mỗi người một tâm tư, đặc biệt là Lâm Đường.
Lòng nàng có khúc mắc nặng nề không vui.
Từ khi Lâm Đường hiểu chuyện đến nay, nàng rất biết cách tận dụng vẻ ngoài sáng sủa, giỏi quan sát, biết ăn nói, lại còn biết cách thể hiện mình. Dù là Giang Nam hay khi vào kinh thành, chỉ cần nàng muốn, trong một nhóm người kể cả trưởng bối hay cùng thế hệ, tất cả đều rất thích nàng.
Hôm nay nàng lại đụng phải hai bức tường sắt thép, một là Thái hậu, hai là Thập tam hoàng tử.
Chẳng lẽ nàng không lấy lòng cả bằng tiểu cô nương trẻ con dễ gạt ư?
Sau khi tạm biệt Ấu Ninh, Lâm Đường nhìn theo bóng lưng phía xa của cô bé ấy và Yên Quy, hái một bông hoa rồi bứt từng cái cánh, nàng nói bâng quơ: "Ta có hơi không vui."
Nàng rất không thích bị người khác xem nhẹ như vậy.
Tỳ nữ bên cạnh run người, cúi đầu thấp hơn.
Đã đi xa, Ấu Ninh bị không khí u ám từ người Yên Quy cuốn theo, cô bé im lặng lạ thường, lanh lợi đuổi kịp bước chân nhanh của Yên Quy.
Dù vậy tốc độ nhanh quá cô bé không theo kịp, bỗng nhiên lảo đảo một cái, Hạnh Nhi nhanh tay nhanh mắt đỡ được, nhưng chỉ kéo được cánh tay, trợn mắt nhìn tiểu chủ tử ngã sấp mặt xuống gạch đá. Tiểu chủ tử bị bụi bay vào mắt, rớm nước mắt.
"Cô nương..." Hạnh Nhi hét toáng lên, vội vàng đỡ người dậy, không quan tâm cả vết trầy nhỏ trên mặt chủ tử, mà dặn nhanh, "Đi rửa mắt đã, cô nương tạm trợn mắt lên, khó chịu chút thôi là hết ngay ấy mà."
Hai mắt Ấu Ninh rất ngứa, kêu ngứa vài tiếng, gương mặt dính bẩn bị nước mắt chảy qua tạo thành những vệt ướt.
Yên Quy nghe thấy tiếng Hạnh Nhi mới nhận ra có chuyện, hắn ngoảnh lại đã thấy tiểu cô nương khóc ròng đang cố dụi mắt, bị Hạnh Nhi luống cuống kéo tay xuống.
Hắn quay lại đỡ người, tiểu cô nương ngửi thấy mùi quen thì bám vào eo hắn, than thở: "Thập tam ca ca, ngứa ngứa..."
Hạnh Nhi thương không hết, vừa lau vừa hờn trách: "Lúc nào Thập tam điện hạ cũng đi nhanh như thế thì dẫn cô nương nhà nô tỳ theo làm gì."
Aibảo tiểu chủ tử của nàng ngốc nghếch, chỉ biết nhường người khác, ấm ức chẳng kểvới ai.