Chuyện này phải kể lại bắt đầu từ lúc hoàng hôn.
Phó Gia Bảo từ bên ngoài trở về, thuận tiện đem theo hai hộp điểm tâm về cho nương tử.
Lúc hắn đi vào phòng, lại thấy Lâm Thiện Vũ đang cầm bút vẽ vời, liền sáp đến gần nói: "Nương tử, đừng vẽ nữa, vi phu mang điểm tâm của Tô Di phường đây, ăn ngon lắm, nàng mau nếm thử đi." Trong lòng lại thầm nghĩ: Điểm tâm của Tô Di phường, một hộp phải một trăm văn tiền đấy! Nhà mẹ đẻ của nương tử nghèo như vậy, nhất định là trước kia chưa được ăn bao giờ, nhưng mà không có việc gì, về sau hắn sẽ thường xuyên mua cho nàng ăn.
Lâm Thiện Vũ nhìn thấy hắn đẩy hai hộp điểm tâm lại chỗ mình, vẻ mặt vừa tự đắc lại vừa chờ mong, đôi mắt tỏa sáng lom lom nhìn mình, không khỏi mỉm cười, nàng mở hộp ra, bên trong xếp năm chiếc bánh nhỏ đẹp mắt tinh xảo có hình hoa đào, mỗi một cái đều rất nhỏ, chỉ cần một ngụm là có thể ăn luôn một cái.
Một hộp là bánh hoa đào, một hộp là bánh trứng xốp giòn, Lâm Thiện Vũ nếm thử một cái, đối diện với ánh mắt chờ mong của Phó Gia Bảo, nàng cân nhắc nói: "Hơi ngọt."
"Ngọt? Phải không?" Phó Gia Bảo gãi gãi đầu, hắn thích ăn điểm tâm của Tô Di phường, luôn cảm thấy rất vừa miệng, nghe nương tử ngọt, có chút thất vọng, dù vậy hắn cũng phục hồi tinh thần rất nhanh, nói: "Bánh hoa đào và bánh trứng xốp giòn khá ngọt, có điều Tô Di phường còn có những loại điểm tâm không ngọt khác nữa, ngày mai lại ta mua thứ khác về cho nàng ăn thử."
Lâm Thiện Vũ không biết một cái bánh nhỏ xíu đó mất tới hai mươi văn tiền, nàng không suy nghĩ nhiều gật đầu, đang muốn tiếp tục vẽ, lại thấy ánh mắt hắn chuyển tới mặt bàn trang điểm của nàng.
Phòng của Phó Gia Bảo từ đầu vốn không có bàn trang điểm, chỉ có một mặt gương đồng gắn trên tường, hắn mỗi ngày hắn đều tự chải đầu, trước ngày thành thân, cái bàn trang điểm này mới được đặt vào chỗ này.
Bình thường hắn cũng sẽ không chú ý đến cái bàn trang điểm này, hôm nay không biết tại sao nhưng lại xoi mói bàn trang điểm này đủ thứ.
Một lát ghét bỏ màu sắc quá mờ nhạt, trong chốc lại ghét bỏ hình thức quá cũ kỹ, một hồi lại nói gương quá nhỏ, lại còn nói ghế con để ngồi quá cứng ngắc.
Chê bai ghét bỏ hết một lượt, hắn bỗng nhiên nói với nàng: "Nương tử, nàng không biết là cái bàn trang điểm này của nàng quá đơn giản, tầm thường sao?"
Lâm Thiện Vũ: "???"
Nàng không hiểu gì nhìn hắn.
Phó Gia Bảo ngồi trở lại trước mặt nàng, cả người nghiêng về trước, lấy một quyển truyện xưa ngực ra đưa cho nàng xem, "Nương tử nàng xem đi!"
Ánh mắt Lâm Thiện Vũ dừng lại ở trang bìa《Uống rượu giang hồ sáu - mỹ nhân như sương》.
Hắn hưng phấn khoe: "Hôm nay ta đi ra ngoài, rốt cục cũng cướp được một quyển, đọc được một nửa thì nhìn thấy cái này." Hắn vừa nói vừa lật từng trang, mãi cho đến một trang có tranh minh họa, bên trên vẽ một góc khuê phòng, một nữ tử đẹp tuyệt trần đang ngồi trước bàn trang điểm, biểu tình buồn chán ngồi chải tóc.
Ánh mắt nàng cứng lại, dung mạo của nữ tử trong bức tranh này nàng rất quen thuộc, đúng là người thừa kế chức vị chưởng môn của môn phái toàn nữ giới mà nàng từng ở tạm một thời gian lúc ở thế giới kia, khi đó đã dùng nhan sắc và võ công mà nổi tiếng giang hồ, năm ấy nàng may mắn được gặp qua vài lần, đều bị sắc đẹp của đối phương làm cho ngẩn ngơ.
Người đã viết loạt truyện này cuối cùng là ai chứ?
Phó Gia Bảo lại không chú ý tới ánh mắt phức tạp, đầy cảm xúc của nàng, mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đã khiến Lâm Thiện Vũ kinh ngạc ngẩn ngơ kia, rơi vào khung tranh trên trang giấy thô ráp, màu vẽ lại không phải loại tốt, liền có vẻ thật bình thường, Phó Gia Bảo xem cũng không nữ tử kia, mà lại chỉ vào cái bàn trang điểm trong đó nói: "Nương tử, chúng ta tìm thợ làm một cái bàn trang điểm giống vậy đi!"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Phó Gia Bảo vẫn còn đang tự mình mặc sức tưởng tượng, "Chờ bàn trang điểm làm xong đưa lại đây, ta sẽ dẫn nàng đi mua son phấn, trang sức, loại bàn trang điểm này phía trên còn có mấy tầng ngăn kéo nữa, chúng ta phải đem mỗi một ngăn kéo đều chất đầy trang sức mới được! Đúng rồi, còn phải mua thêm mấy hộp gỗ đẹp mắt nữa, phải có khóa, nàng sẽ đem mấy thứ trang sức mình thích nhất đều cất vào trong.
Bàn trang điểm này còn có mặt gương rất to nữa, về sau mỗi buổi sáng nàng cứ việc ngồi trước gương chải đầu chọn trang sức, ta thì..."
Dường như hắn cảm thấy chỉ nói bằng miệng không đủ để biểu đạt sự kích động trong lòng mình, còn kéo cả nàng đến đến, ấn nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, sau đó tự mình chạy về bên giường tựa đầu vào gối nằm xuống, thử thử cảm thấy gối không tốt, lại ném đi, dùng khuỷu tay chống đầu, cứ như vậy lấy một tư thế cực kỳ không đứng đắn nằm ở đó.
"Nương tử, mau nhìn ta xem ta!" Chờ nàng xoay lại nhìn, hắn hứng thú nói: "Đến lúc đó ta cứ như vậy nhìn nàng từ phía sau."
Lâm Thiện Vũ vô cùng khó hiểu, "Chuyện này có ý nghĩa gì sao?"
Phó Gia Bảo đáp: "Đương nhiên là có ý nghĩa chứ!" Tham vọng muốn thuyết phục nàng của hắn mãnh liệt đến mức còn kém chưa viết lên trên mặt rồi.
Hắn ngồi dậy nói với nàng: "Bây giờ nàng chưa cảm giác được, đó là bởi vì mặt gương này quá nhỏ, chờ đến lúc đổi bàn trang điểm mới rồi, ta nằm ở đây có thể nhìn thấy mặt nàng bên trong gương mà nàng ngồi ở trước bàn trang điểm cũng có thể thông qua gương nhìn đến mặt của ta..." Hắn chỉ mới nghĩ cái hình ảnh kia thôi đã kích động đến mức lại ngã nằm xuống giường, hai tay đặt ở trước ngực cao hứng hỏi: "Nương tử, nàng không biết như vậy rất có ý thơ sao?"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Không có, cám ơn! Hơn nữa hiện giờ nàng thực vừa lòng với bàn trang điểm mộc mạc đơn giản này, một chút cũng không muốn thay bằng loại bàn trang điểm khắc đầy hoa đã vậy còn xếp một đống phấn son, trang sức bên trên, thấy hắn còn đang chờ mong mình, nàng mở miệng nói: "Ý thơ cái gì ta không cảm giác được, ta chỉ cảm thấy chàng hẳn là nên đọc nhiều đọc sách vở hơn, cố gắng biết đâu còn có cơ hội biến thành nhà thơ đấy."
Vừa nghe đến đọc sách, hai bả vai liền muốn sụp xuống, tròng mắt đảo vòng vo, rồi đột nhiên chỉ vào sắc trời bên ngoài: "Nương tử nàng nhìn xem, trời đều đã tối rồi, nếu ta đọc sách làm hỏng mắt thì làm sao bây giờ?"
Lâm Thiện Vũ cũng nhìn sắc trời, gật đầu nói: "Phải, vẫn là để ngày mai lại đọc sách đi!"
Nghe vậy, hắn lộ ra nụ cười đắc ý vì gian kế thành công, còn âm thầm tự khích lệ chính mình, kéo được một đêm là một đêm, ngày mai bổn thiếu gia sẽ tìm kế khác tiếp tục kéo dài thời gian!
Nhưng mà chút tâm tư kia của hắn, làm sao Lâm Thiện Vũ lại nhìn không rõ.
Nàng mỉm cười: "Nếu đọc sách làm hỏng ánh mắt, vậy thì phu quân theo ta đến sân viện tập đứng tấn đi!"
"Đứng tấn?" Phó Gia Bảo trợn tròn mắt.
Lâm Thiện Vũ gật đầu, tập đứng tấn rèn luyện thân thể, thuận tiện uốn nắn thân thể.
Thân thể hắn yếu ớt, thể chất cũng rất kém cỏi, nàng đã sớm muốn sửa sang uốn nắn lại cho hắn, trước đó bởi vì hắn còn đang bị thương cho nên mới dung túng hắn lâu như vậy, hiện giờ thương thế của hắn đều đã tốt, đương nhiên phải lên kế hoạch luyện tập hằng ngày rồi, nàng cũng không muốn nhìn thân thể hỏng bét và tư thế đi xiêu vẹo kia của hắn nữa, thật sự là quá lãng phí khuôn mặt tuấn tú kia mà.
"Không cần đâu!" Vừa nói hắn vừa muốn rụt người vào góc giường.
Lâm Thiện Vũ đứng trước mặt hắn, khuyên bảo: "Phu quân, thân mình chàng kém như vậy, lỡ như lại gặp phải trộm cướp, sợ là ngay cả chạy cũng đều chạy không thoát nổi."
Nương tử là đang quan tâm hắn! Trong lòng hắn tràn đầy vị ngọt, nhưng mà hắn thật sự không muốn ra đứng tấn, vậy cũng quá mệt mỏi rồi.
Hắn còn đang tiếp tục lui, vẫn không quên mở miệng thương lượng: "Nương tử, võ công của nàng cao cường như vậy, có nàng bảo hộ ta còn phải sợ cái gì?"
Lâm Thiện Vũ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, "Thế nếu ta không có ở bên cạnh chàng thì sao?"
Vẻ mặt hắn không chút sợ hãi, nói: "Không có việc gì, chúng ta có nhiều tiền như vậy, về sau ta ra ngoài sẽ thuê một lúc mười mấy hộ vệ là được."
Lâm Thiện Vũ: Nếu như kẻ địch tới mạnh đến mức ngay cả mười mấy hộ vệ đều đánh không lại thì sao?"
Phó Gia Bảo cẩn thận suy nghĩ một chút, Lâm Thiện Vũ nhìn dáng vẻ hắn tự hỏi đầy nghiêm túc kia, nghĩ là hắn rốt cục cũng bị thuyết phục ròi, lại nghe hắn đáp: "Vậy ta đây liền mua một con ngựa cực tốt, trước làm cho hộ vệ tiến lên chống đỡ, còn ta cưỡi ngựa chạy nhanh đi trốn!"
Dường như hắn cảm thấy kế này rất hay ho, còn ngẩng đầu lên hưng phấn nhìn nàng.
Khóe mắt Lâm Thiện Vũ hơi hơi co rút, nàng nghĩ thầm tên ngốc chỉ biết tiêu tiền này lại còn muốn nàng khen ngợi hắn vài câu sao?
"Nói vớ vẩn ba hoa chích chòe, kỳ thật chàng chính là lười!" Nàng hơi cúi đầu nhìn hắn.
Phó Gia Bảo có chút ngượng ngùng cười cười rõ ràng đã bị nàng nói trúng rồi.
Ánh mắt Lâm Thiện Vũ lạnh lẽo liếc hắn một cái, âm thầm nghĩ: xem ra không dùng võ lực là không được rồi.
Nàng xoay người đi đến trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra lấy một cây chày cán bột.
Vừa quay người lại, đã phát hiện không thấy Phó Gia Bảo đâu.
Nàng nhìn khăn trải giường thoáng lay động, chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xổm xuống nhìn vào gầm giường, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Phó Gia Bảo đang trốn ở bên trong.
Lâm Thiện Vũ bất đắc dĩ hỏi, "Phu quân, chàng việc gì phải trốn ở đây."
Hai tay Phó Gia Bảo gắt gao ôm ngực trốn bên trong, giọng điệu ai oán, "Nàng muốn đánh ta."
Lâm Thiện Vũ thở dài, "Sao chàng biết ta muốn đánh chàng."
Phó Gia Bảo buồn bã đáp: "Ta chính là biết, mỗi lần nàng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, chính là nàng muốn đánh ta."
Lâm Thiện Vũ hơi dừng một chút, nói: "Cho nên chàng có ra không?"
Phó Gia Bảo đầy kiên định: "Không ra!"
Lâm Thiện Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, "Cứ như vậy trốn trong gầm giường một đêm?"
Phó Gia Bảo vô tư nói: "Thế thì có làm sao?"
Hai bên thái dương Lâm Thiện Vũ hiện lên hình dấu thăng, nàng nhắm mắt lại, dùng một chút kiên nhẫn cuối cùng nói: "Phu quân, muốn chàng tập đứng tấn liền khó như vậy sao?"
Vẻ mặt Phó Gia Bảo đầy đau khổ, "Nương tử, ta cầu xin nàng, ta không muốn đứng tấn, đều đã đêm rồi, ta muốn ngủ." Hắn vừa nói xong, đã thấy Lâm Thiện Vũ đứng dậy đi ra ngoài, lập tức sửng sốt.
Nàng liền như vậy buông tha hắn? Hắn có chút không dám tin nằm tại chỗ suy nghĩ: nương tử muốn hắn tập đứng tấn, cũng là vì làm cho thân thể của hắn trở nên khỏe mạnh, cường kiện, nương tử là vì tốt cho hắn, chỉ là...!chỉ là đứng tấn quá mệt mỏi, hắn chỉ muốn ngủ.
Nhưng nếu hắn lại không ra, có lẽ nương tử sẽ thương tâm lắm, dù sao nương tử thích hắn như vậy, vì hắn ngay cả ổ giặc cướp nàng cũng đều dám vào, hắn làm như vậy, chẳng phải đã phụ lòng nàng ư?
Phó Gia Bảo nằm ở dưới gầm giường, đắn đo suy nghĩ, trong lòng thầm nghĩ nếu có đồ vật gì có thể làm cho nương tử vui vẻ thì tốt rồi, như vậy nương tử nhất định sẽ buông tha cho hắn.
Ngay lúc hắn đang do dự có nên chui ra khỏi gầm giường hay không, thì Lâm Thiện Vũ sau khi đã cho đám người hầu lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa Đông viện đã trở lại.
Nàng lại một lần hỏi hắn có muốn đi ra tập đứng tấn hay không.
Phó Gia Bảo do do dự dự: "Ta...!Ta...".
Tia kiên nhẫn cuối cùng của nàng rốt cục cũng cạn kiệt, nàng mặt không chút thay đổi ngồi xổm xuống, không hề do dự đưa tay vói vào, dưới ánh mắt hoảng sợ của Phó Gia Bảo, không quản nặng nhẹ nắm lấy chân hắn, cứng rắn lôi ra khỏi gầm giường.
Phó Gia Bảo kêu thảm một tiếng, gắt gao ôm chặt chân giường không buông tay, "Ta không muốn, ta không đi, buông tha ta đi mà!"
Lâm Thiện Vũ giơ chày cán bột lên, gõ một phát vào mông hắn, làm cho hắn phải kêu to, gào khóc, nàng lạnh lùng hỏi: "Nói! Chàng có nguyện ý hay không?"
Phó Gia Bảo còn muốn cắn răng chống lại nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh như băng của nàng, hắn đã sợ run cả người, khóc không ra nước mắt nói: "Ta...!Ta nguyện ý."
Lúc này Lâm Thiện Vũ mới lộ ra nụ cười, lôi kéo hắn đứng lên.
Vì thế Phó Gia Bảo cứ như vậy bị kéo tới sân viện, mỗi khi hắn có tư thế nào không chính xác, sẽ bị nàng đánh cho một gậy, đau đến nỗi hắn oa oa kêu to.
Bên dưới một thân cây lớn trong viện, Lâm Thiện Vũ đánh một gậy vào bụng hắn, lạnh lùng nói: "Ta nói chàng ưỡn ngực, không bảo chàng ưỡn cả bụng lên."
Phó Gia Bảo ủ rũ đứng, "Ta nên làm gì bây giờ?"
Lâm Thiện Vũ: "Thu bụng."
Vẻ mặt hắn đầy đau khổ, "Làm sao thu bụng?"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Nàng có chút bó tay không biết phải nói gì, bước qua, tay dán lên bụng hắn chỉ dẫn: "Hít sâu một hơi, lúc hít không cần cử động bụng."
Phó Gia Bảo chậm rãi hấp khí.
Lâm Thiện Vũ hài lòng địa nhìn cái bụng bên dưới bàn tay nàng dần dần lùi về sau, hỏi: "Có cảm giác gì."
Phó Gia Bảo nghiêng đầu, "Cảm giác là lạ."
Lâm Thiện Vũ: "..."
Lúc này hai người cách nhau rất gần, nàng xem xem vị trí mình đang ấn, rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang bỏ rần lên của hắn, lúc này mới phát hiện hành động này hơi quá mức tối.
Gió đêm quét quá, đỉnh đầu bị cành lá che phủ.
Phó Gia Bảo ngây ngốc nhìn đôi môi đỏ tươi như cánh hoa trước mắt, không ý thức cúi đầu.
Đang muốn hôn lên đó, Lâm Thiện Vũ bỗng nhiên nhấc chày lên đánh hắn một cái, "Chàng muốn làm gì? Chuyên tâm chút!"
Phó Gia Bảo ngao một tiếng, lập tức đứng thẳng người.
Mà lúc này, Lâm Thiện Vũ bỗng nhiên nghe được bên ngoài có chút động tĩnh khác thường, nàng nghiêng người nhìn về phía cửa, "Ai ở ngoài cửa!"
Bên ngoài không hề có động tĩnh, nàng đi qua mở cửaviện, bên ngoài không có một bóng người.
===========
Bánh hoa đào (Hoa đào cao):
Bánh trứng xốp giòn (Kê đản tô)
.