Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên Sách)

Chương 2: 2: Ngày Mai Bản Thiếu Gia Sẽ Lập Quy Củ Cho Nàng





Phó Gia Bảo không biết rằng, tân nương tử đang ngồi trước mặt hắn, thật sự là Lâm Thiện Vũ, nhưng cũng không phải là Lâm Đại cô nương mà hắn đã nhìn thấy lúc nhấc khăn che mặt lúc nãy lên xem, chẳng qua chỉ trong thời gian ngắn ngủn nửa canh giờ, bên trong thân thể này liền đã thay đổi một hồn phách khác, từ Lâm gia Đại cô nương nữ nhi nhà phú nông, biến thành Lâm Thiện Vũ người mang trên lưng danh "Độc nương tử" ở thế giới võ hiệp.

Thời gian trở lại nửa canh giờ trước...!
Lâm Thiện Vũ thật sự cho là mình đã chết, có điều xung quanh vốn dĩ đang vô cùng yên ắng, tĩnh mịch, bỗng nhiên lại trở nên ồn ào náo động.

Nàng nhớ rõ ràng mình đang nằm trên một mặt đá không bằng phẳng trong huyệt động, nhưng mà chờ nàng lại một lần nữa khôi phục cảm giác, lại nhận ra dưới thân thật mềm mại, thoải mái, giống như là mặt đá bỗng nhiên biến thành một cái giường mềm vậy.

Có người cứu mình?
Cái suy đoán này còn chưa xác định được, Lâm Thiện Vũ đã nghe thấy xung quanh truyền tới nhiều âm thanh tới lui, hô hoán hối hả.

Những thanh âm kia tựa như cách nàng rất gần, lại như rất xa, nàng có thể loáng thoáng nghe thấy vài từ như "Tân nương", "Thiếu gia" gì đó.

Mí mắt nặng nề không mở ra nổi, Lâm Thiện Vũ cảm giác thân thể trầm xuống, giống như bỗng nhiên rơi vào vực sâu, nàng vô ý thức muốn khinh công thoát khỏi hoàn cảnh chật vật này, lại phát giác toàn thân mềm nhũn vô lực, trong cơ thể rỗng tuếch, một tia nội lực cũng không có.

Cuối cùng là chuyện gì đang diễn ra?
Cũng không biết rơi xuống bao lâu, nàng rốt cục cũng có thể mở mắt ra, bóng tối u ám trước mặt dần thối lui, một nữ tử trên người mặc một thân hỉ phục xuất hiện trước mặt nàng.

Lâm Thiện Vũ hơi kinh ngạc, bởi vì cô nương trước mặt nàng lúc này, lớn lên có một khuôn mặt giống mặt nàng như hai giọt nước, mà ngay cả nốt ruồi màu đỏ bên dưới vùng cổ, ngay trên xương quai xanh cũng giống nàng như đúc.

Nữ tử kia nhanh chóng tiến sát tới trước mặt nàng, không chờ Lâm Thiện Vũ kịp phản ứng lại, trán nàng ta đã chạm đến trán nàng rồi.

Lâm Thiện Vũ đang suy yếu lại bị tông cho choáng váng đầu óc, không khỏi cảm thấy tức giận, nàng thầm nghĩ nữ nhân này thật vô lễ, nếu như lúc này nàng có kiếm trong tay, đã sớm một kiếm đâm chết nàng ta rồi.

Nàng muốn đem cô nương này đẩy ra, trán của đối phương lại một mực dán chặt vào trán nàng, sau thời gian một khắc, trong đầu choáng váng, mê man một hồi, những ký ức lạ lẫm, không rõ ràng bỗng chốc xuất hiện trong đầu nàng.

Lâm Thiện Vũ đứng từ góc độ bên ngoài mà quan sát, xem xong cả cuộc đời của cô nương trước mặt.


Nữ nhân giống nàng như hai giọt nước này, cũng tên là Lâm Thiện Vũ, điểm khác biệt chính là, đối phương là con gái một nhà phú nông, trong nhà còn có hai ca ca và một muội muội, được mọi người gọi là Lâm Đại cô nương.

Trong mắt Lâm Thiện Vũ đã quen nhìn giang hồ ngươi lừa ta gạt, Lâm gia có của cải, một nhà sáu người cuộc sống cũng dư dả, không phải lo ăn lo mặc, thường ngày giữa các huynh đệ tỷ muội tuy cũng có mâu thuẫn, nhưng đều là chút chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi mà thôi, nếu như nàng có thể thoát khỏi kiếp sống giang hồ, sinh ra ở một gia đình như vậy, cũng không biết sẽ cảm thấy may mắn biết bao nhiêu đâu.

Nhưng Lâm Đại cô nương lại không cảm thấy gia đình như vậy đáng giá và phải quý trọng, nàng thậm chí thống hận cái nhà này.

Bởi vì phu thê Lâm thị cưng chiều tiểu nữ nhi Lâm Thiện Lãi hơn, trong lòng Lâm Đại cô nương luôn cực kỳ không cam lòng, ngày thường không ít lần cố tình gây sự tranh chấp, cãi vã với Lâm Thiện Lãi, nhưng mà Lâm Đại cô nương tính tình thật kiêu ngạo, tuỳ tiện, không bao giờ chịu thua, đối mặt với phụ mẫu cũng dùng thái độ mạnh mẽ, cố chấp, Lâm Thiện Lãi thì vốn dĩ đã xinh đẹp, tính tình lại yếu đuối, hiền dịu hơn nàng, còn thường xuyên ở trước mặt Lâm phụ Lâm mẫu và hai ca ca làm nũng, ngoan ngoãn đáng yêu, so sánh với nhau, người trong nhà tự nhiên càng ưu ái, yêu thương Lâm Thiện Lãi hơn.

Vì vậy Lâm Đại cô nương luôn cảm thấy Lâm gia đối xử bất công với nàng, cả nhà chỉ biết đau lòng Lâm Thiện Lãi, không một ai quan tâm đến nàng.

Cho nên sau khi biết được Lâm Thiện Lãi có hôn ước với Phó Gia Bảo - con trai trưởng của gia đình giàu có nhất huyện Nhạc Bình, Lâm Đại cô nương càng thêm đố kỵ đến mức đỏ cả mắt.

Phó Gia Bảo tuy là một công tử hoàn khố, suốt ngày chỉ lo chơi bời, nhưng Phó gia lại rất giàu có, gả cho Phó Gia Bảo, liền có nghĩa là sẽ ăn sung mặc sướng, đeo vàng đội bạc, xung quanh đầy tôi tớ nha hoàn hầu hạ cả đời.

Lâm Đại cô nương vốn đã cảm thấy phụ mẫu bất công, chỉ cưng chiều mình Lâm Thiện Lãi, sau khi biết được chuyện này lại càng thêm cả ngày náo loạn, không chịu để yên, Lâm phụ Lâm mẫu không còn cách nào khác, chỉ có thể thương lượng cùng Phó lão gia thay đổi tân nương.

Nhưng mà sau khi được như ý nguyện gả cho Phó Gia Bảo rồi, Lâm Đại cô nương cũng không có hưởng thụ đến cuộc sống đại phú đại quý, tiền tiêu không hết mà nàng vốn nghĩ, tiền tài, gia sản của Phó gia tất cả đều nằm trong tay Phó lão gia, tiền tiêu hàng tháng của Phó Gia Bảo mặc dù nhiều, nhưng hắn lại có ham mê đánh bạc, bình thường tiền vừa đến tay đã lập tức tiêu sạch không chừa lại đồng nào, càng không khả năng tiêu tiền vì nàng.

Lâm Đại cô nương vừa khóc lại náo cũng không thay đổi được Phó Gia Bảo, cho nên dứt khoát hết hy vọng, chỉ quan tâm hưởng thụ cuộc sống của mình mà thôi.

Dù sao thân là con dâu trưởng của Phó gia, phòng thu chi mỗi tháng đều phân cho nàng số bạc theo định mức, cũng đủ cho nàng tiêu xài.

Có điều không đến hai năm sau, Lâm Thiện Lãi, người bị nàng đã đoạt mất hôn sự, đã được đưa tới Vương phủ, trở thành thị thiếp của Dụ Vương, sau khi vào Vương phủ được năm năm, lại càng từng bước lên cao, chim sẻ bay lên đầu cành trở thành Vương Phi, còn sinh ra một đôi long phượng thai.

Mà Lâm Đại cô nương, lại bởi vì bảy năm trời không có con, bị Phó Gia Bảo hưu thê, từ đó về sau đau khổ, thất vọng, ôm hận mà chết.


Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, điều khiến cho Lâm Đại cô nương sinh ra oán khí vô biên chính là, sau khi nàng chết rồi mới biết được, nguyên lai thế giới này chẳng qua chỉ là một quyển sách, ở trong sách nhân vật nữ chính là muội muội của nàng Lâm Thiện Lãi, còn nàng chẳng qua chỉ là một nữ phụ tâm tư ác độc, vật hy sinh làm nền cho nữ chính mà thôi, sau khi chết còn bị vô số độc giả chửi rủa, có người còn ngại nàng chết quá mức nhẹ nhàng, thoải mái nữa.

Biết được hết thảy, Lâm Đại cô nương liền phát điên, nàng không biết đạt được cơ duyên gì, có thể có được một cơ hội trọng sinh, nhưng cũng biết bản thân mình không có năng lực khiến mấy người kia gặp phải "Báo ứng", vì vậy đã gọi hồn phách của Lâm Thiện Vũ tới đây, để cho nàng thay thế mình báo thù.

"Ta muốn làm Phó gia táng gia bại sản, lại khiến cho Phó Gia Bảo lưu lạc đầu đường xó chợ, chết thật thê thảm, còn muốn hủy đi dung mạo của Lâm Thiện Lãi, để xem tiện nhân kia còn có tư cách gì vào Vương phủ nữa."
Lâm Đại cô nương nói xong, thấy Lâm Thiện Vũ không đáp lại một lời, liền tiếp tục nói: "Chỉ cần ngươi nghe theo lời ta, sau này cỗ thân thể này sẽ là của ngươi."
Lâm Thiện Vũ lạnh lùng nhìn nàng, lên tiếng" Ta cự tuyệt."
Vốn cho rằng nàng sẽ vui vẻ như điên mà nhận lời mình, Lâm Đại cô nương sững người không thể tin nổi.

Lâm Thiện Vũ nói: "Ngươi thật sự rất đáng thương, nhưng chuyện này cùng với Phó gia, và Lâm Thiện Lãi có quan hệ gì? Cũng bởi vì bọn họ trôi qua tốt hơn so với ngươi, ngươi liền muốn đi hại bọn họ? "
Lâm Đại cô nương điên cuồng gào: " Phó Gia Bảo vứt bỏ ta, Lâm Thiện Lãi đã thành Vương Phi cũng không chịu giúp đỡ ta! Nếu như trong số bọn hắn có người nào chịu vươn tay kéo ta lên một chút, ta làm sao có thể rơi vào tình trạng thê thảm kia? "
Lâm Thiện Vũ lạnh lùng đáp: "Phó Gia Bảo hòa ly với ngươi, là bởi vì ngươi bảy năm không thể có con." Ở trên giang hồ đi lại mười mấy năm dạy cho Lâm Thiện Vũ biết, ở chỗ nào thì phải tuân thủ quy củ của chỗ đó, một người chống lại phép tắc, điều lệ của xã hội, sẽ không có kết cục tốt, mà ở trong đoạn trí nhớ kia của nàng cho thấy, Phó Gia Bảo chẳng qua là cùng nàng hòa ly, cũng không phải hưu bỏ nàng, nhưng hiển nhiên Lâm Đại cô nương đã đem cái kia phong thư hòa ly kia cho là nỗi sỉ nhục.

Huống chi...!"Không có người nào có nghĩa vụ phải giúp đỡ ngươi."
Lâm Đại cô nương nếu có thể hiểu được điều mà Lâm Thiện Vũ nói, nàng cũng sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, nàng níu chặt lấy Lâm Thiện Vũ, "Ngươi phải làm theo lời ta nói, nếu không ngươi sẽ lập tức hồn tiêu phách tán."
Lâm Thiện Vũ lắc đầu, nàng đi lại trên giang hồ nhiều năm như thế, cái khác không nói, khả năng nhìn mặt mà nói chuyện vẫn có mấy phần, lời nói của Lâm Đại cô nương này tràn đầy có lệ, cái chuyện hồn phi phách tán kia cũng chưa chắc đã là sự thật.

Còn nữa, nàng tuy rằng rất sợ chết, nhưng cũng vẫn có điểm mấu chốt, tuyệt đối sẽ không vì duy trì cuộc sống tạm bợ, mà đi làm hại người vô tội.

Nếu làm như vậy, cho dù nàng có thể dựa vào thân thể của Lâm Đại cô nương mà sống tiếp, cũng sẽ ngày ngày bị lương tâm cắn rứt, không yên.

Lâm Đại cô nương gắt gao cầm lấy tay Lâm Thiện Vũ, móng tay như muốn đâm sâu vào trong da thịt nàng, nàng lại một phen vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, nhưng Lâm Thiện Vũ vẫn thủy chung duy trì sắc mặt lạnh nhạt, dường như trên đời này ngoại trừ việc sống chết, không còn cái gì có thể làm cho nàng giao động được.

Thấy Lâm Thiện Vũ thủy chung không nhúc nhích, Lâm Đại cô nương trừng mắt, bên trong ánh mắt nàng tràn đầy oán khí.


Mà lúc này, Lâm Thiện Vũ rốt cục đã tích góp đủ lực lượng, một chưởng đem nàng đẩy lui ra xa.

Lâm Đại cô nương bị đẩy ngã trên mặt đất không cam lòng thét lớn: "Ngươi, ngươi sẽ phải hối hận!" Nàng hung ác nói: "Ngươi nhất định sẽ phải hối hận!"
Đong! Đong!
Hai tiếng chuông thánh khiết vang lên, bóng dáng Lâm Đại cô nương nhạt dần đi rồi biến mất, mà sau một hồi kịch liệt đau nhức Lâm Thiện Vũ cuối cùng cũng có thể mở mắt ra.

Một bà tử làm da thô ráp đang ra sức nhấn bóp người nàng, thấy nàng mở mắt ra, lập tức cao hứng gọi: "Phu nhân, tân nương tử tỉnh lại rồi!"
Bà tử vừa nói xong, thì có một phụ nhân trên người mặt xiêm áo màu xanh bước lại gần.

Cả người Lâm Thiện Vũ vẫn đang mềm nhũn vô lực như trước, ánh mắt của nàng đảo qua khuôn mặt của người đang đi tới, mới nhận ra đây là kế thất của Phó lão gia Tân thị.

Tân thị hỏi thăm tình huống, trạng thái của nàng một phen, thấy nàng không có vấn đề gì sau lại nhẹ giọng trấn an vài câu, chủ yếu nói bà tử bên người nàng có chút hiểu biết về y lý, đêm hôm nay lại là đêm tân hôn, làm cho nàng không nên so đo với Phó Gia Bảo.

Lâm Thiện Vũ câu được câu không mà ứng phó với Tân thị, sự nghi ngờ tràn đầy cõi lòng, nàng cảm thấy rất kỳ quái, mình là một cô hồn dã quỷ, cứ như vậy chiếm được thân thể của Lâm Đại cô nương rồi? Hết lần này tới lần khác từ sâu trong tối tăm bên trong thân thể như có một thanh âm nói cho nàng biết, làm cho nàng an tâm sống thật tốt, không cần cố kị Lâm Đại cô nương nữa...!
Nàng...!Cứ như vậy mà sống rồi?
Lâm Đại cô nương nếu như có thể trọng sinh, vì cái gì không tự mình "Báo thù", là không muốn, hay là không thể? Bản thân mình thật sự là do nàng gọi tới sao? Nàng nếu như thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, đời trước vì sao sẽ không thể chết già? Thật sự chỉ là bởi vì nội dung cốt truyện đã an bài? Lời Lâm Đại cô nương nói, đến tột cùng có mấy phần là thật?
Nghĩ đến Lâm Đại cô nương đã biến mất, nàng không khỏi nhúc nhích thân thể, lại kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ việc không có sức lực, nàng có thể điều khiển cỗ thân thể này thật tự nhiên, giống như đấy vốn là thân thể của nàng vậy.

Những người tập trung trong phòng tân hôn cuối cùng cũng lui ra ngoài, Lâm Thiện Vũ ngồi ở trên giường, đem hai tay hết mở ra lại khép lại, làm tới làm lui nhiều lần, tâm lý có chút nghi hoặc lại không khống chế nổi mà dâng lên vài phần vui vẻ.

Nàng không muốn để ý tới những chuyện không hiểu rõ kia, cũng không muốn quản xem cái thế giới này là có thật chỉ là một quyển sách hay không, có thể sống tiếp một ngày thì hay một ngày!
Cho dù chỉ có một ngày để sống, nàng cũng phải đem cuộc sống trôi qua thật tốt!
Lâm Thiện Vũ còn đang ngồi mong chờ vào tương lai, đã nghênh đón trượng phu của cỗ thân thể này, bộ dáng phù phiếm, bả vai buông thõng, gật gù lắc lư, cà lơ phất phơ...!Phó Gia Bảo.

Những người luyện võ có ai không phải thân hình cao ngất, tráng kiện, đi đứng vững vàng, ổn trọng? Lâm Thiện Vũ đã gặp qua rất nhiều nhân sĩ võ lâm, lại nhìn tới bộ dáng của Phó Gia Bảo này, liền cảm thấy nhìn thế nào cũng không thuận mắt.

Nói là con cháu nhà giàu, nhìn lại càng giống những tên lang thang đầu đường xó chợ hơn.

Nghe được Phó Gia Bảo gọi nàng đi qua rửa chân cho hắn, ánh mắt Lâm Thiện Vũ lạnh lẽo, khóe miệng lại chậm rãi, từ từ mà gợi lên một nụ cười.


Nàng nói với Phó Gia Bảo: "Ta không phải nô tài, sẽ không rửa chân cho chàng."
Phó Gia Bảo cũng không biết tại sao, tự nhiên đem chân đang gác trên đầu gối thả xuống, hắn vô ý thức đem hai tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, rồi sau đó lại cảm thấy không đúng, vì vậy ưỡn ngực thẳng lưng, hất cằm nói: "Để cho nàng hầu hạ bản thiếu gia là cho nàng mặt mũi rồi, nàng cũng đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"
Lâm Thiện Vũ trên mặt tươi cười càng sâu hơn.

Nàng tiếp tục nói với Phó Gia Bảo: "Chàng tới đây."
Lông mày Phó Gia Bảo chau lại, không vui nói: "Nàng không có chân sao? Tự mình đi lại đây."
Lúc này thân thể Lâm Thiện Vũ vẫn còn chưa có bao nhiêu sức lực, nàng lắc đầu nói: " Điều đó hẳn là không được rồi, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ta và chàng, thiếp thân chi bằng hầu hạ phu quan ở ngay trên giường lớn này đi." Ngụ ý, xuống giường là chuyện không thể nào.

Nghe được bốn chữ "Động phòng hoa chúc", lỗ tai Phó Gia Bảo đỏ lên, lại nhìn Lâm Thiện Vũ, lập tức cảm thấy cả người nóng lên vài phần.

Nghe nói cái chuyện kia cực kỳ thoải mái!
Mang theo ảo tưởng, Phó Gia Bảo ho nhẹ một tiếng, nói: "Xem ở phân thượng lúc nãy nàng ngất đi, hôm nay bản thiếu gia nay sẽ bỏ qua cho nàng một lần." Hắn vừa đi qua, một bên khó nhịn nổi mà bắt đầu cởi quần áo, nói tiếp: "Có điều lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, ngày mai bản thiếu gia muốn lập quy củ cho nàng, nàng phải làm cho tốt..."
Lời còn chưa dứt, cả người Phó Gia Bảo đã cứng ngắc.

Bởi vì ngay lúc hắn vừa tiến đến gần, Lâm Thiện Vũ đã đem ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, điểm vào huyệt đạo của hắn.

Phó Gia Bảo: "..."
Thế này là thế nào? Bản thiếu gia vì sao không nhúc nhích được nữa?
Cỗ thân thể này của Lâm Thiện Vũ tuy khí lực còn chưa đủ, nhưng Phó Gia Bảo là một tên công tử ăn chơi, thể chất so với người bình thường còn kém hơn, cố định trụ hắn một thời gian ngắn vẫn rất dễ dàng.

Nàng ở dưới ánh mắt khiếp sợ của Phó Gia Bảo, đem người đẩy ngã trên giường, rồi sau đó nhổ cây trâm trên đỉnh đầu xuống, không chút do dự liền đâm vào ngón trỏ hắn.

Phó Gia Bảo NGAO một tiếng, đau nhức kêu lên, nhưng thân thể của hắn lại không nhúc nhích được, như một đầu dê chờ bị làm thịt, chỉ có thể bất lực và sợ hãi mà nhìn Lâm Thiện Vũ thần sắc lạnh lùng, trong tay cầm hung khí, "Nàng...Nàng đang làm cái gì?"
Lâm Thiện Vũ lại là mỉm cười, chẳng qua là ánh mắt nàng vô cùng lạnh lùng, giọng của nàng có chút khàn khàn, ngữ khí lại tận lực mang theo vài phần thân mật, sự tương phản này dọa cho Phó Gia Bảo sợ tới mức suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Nàng nói: "Phu quân, thiếp thân đang "hầu hạ" chàng động phòng đây!" Nói xong liền nắm lấy khăn trùm đầu của tân nương nhét vào miệng Phó Gia Bảo, lại không chút lưu tình mà đâm Phó Gia Bảo thêm hai cái, lại dùng máu của hắn chảy ra bôi lên khăn trinh tiết.

Sau đó bỏ mặc Phó Gia Bảo đang nước mắt đầm đìa vì đau đớn, nàng cầm khăn trên tay thì thào lẩm bẩm, "Trong sách đều viết như thế, có vậy mới có thể lừa gạt người khác!" Lâm Thiện Vũ chưa làm chuyện kia bao giờ, thật sự không có kinh nghiệm..