Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên Sách)

Chương 17: 17: Người Hắn Cưới Thật Sự Là Con Gái Lâm Gia Sao





Suy nghĩ của Phó lão gia Phó Gia Bảo một chút cũng không hay biết.

Lúc này hắn đã bị Lâm Thiện Vũ kéo đến thư phòng đè ngồi xuống trước bàn đọc sách, lại trơ mắt nhìn Lâm Thiện Vũ trong góc bàn lật ra bảng chữ mẫu cùng giấy bút thả xuống trước mặt hắn, lại tức giận mà không dám nói cái gì.

Lâm Thiện Vũ đứng ở trước mặt hắn, nói: " Hôm nay, vẽ xong mười tờ chữ mẫu, viết xong hết chàng mới có thể ra khỏi thư phòng."
Dựa vào cái gì! Hơn nữa bản thiếu gia cũng biết viết, sao có thể dùng từ vẽ!!! Phó gia bảo kìm nén bực bội trừng mắt nhìn Lâm Thiện Vũ một cái, nhưng ánh mắt vừa chạm tới đôi mắt tĩnh lặng, không chút gợn sóng của nàng, lập tức lại sợ hãi.

Bởi vì hắn nhớ tới đến nắm đấm kinh khủng của Lâm Thiện Vũ, nhớ tới dáng vẻ Lâm Thiện Vũ tay cầm dao găm mặt không chút thay đổi xoẹt xoẹt mấy đường trên người hắn.

Dù là để cởi dây trói, nhưng lúc đó nhìn thật sự rất đáng sợ.

Trong lòng hắn vừa sợ hãi, lại vừa không phục, còn có chút không cam lòng, dựa vào cái gì! Rõ ràng mình mới là trượng phu, rõ ràng nàng mới là người vừa được gả vào Phó gia, thế nhưng hắn phải ngồi ở đây chịu sự kiềm chế của nàng, còn phải bị nàng đánh, cuộc sống này có còn là cuộc sống dành cho người bình thường nữa không đây?
Nghẹn nửa ngày, rốt cục Phó Gia Bảo vẫn không nhịn được mà nói: "Dựa vào cái gì! Ta không làm! Ta không viết!"
Ánh mắt Lâm Thiện Vũ lạnh lẽo liếc nhìn hắn.

Phó Gia Bảo lập tức đưa tay lên che đầu, co người lại chui vào dưới gầm bàn, hắn vừa co người chui vào bên trong còn không quên kéo cái ghế đến ngăn trở, một bộ sợ Lâm Thiện Vũ sẽ chui theo vào đánh hắn.

Vốn dĩ Lâm Thiện Vũ thật sự muốn đánh hắn, nhưng nhìn thấy phản ứng này của hắn, lại nhịn không được mà cảm thấy buồn cười, Phó Gia Bảo người này, vóc dáng cao hơn nàng nửa cái đầu, làm sao tính tình lại không khác một đứa trẻ con chút nào vậy chứ? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Lâm Thiện Vũ mới chợt nhớ tới tuy rằng Phó Gia Bảo đã thành thân, nhưng năm nay cũng chỉ mới có mười tám tuổi mà thôi.

Thôi vậy, chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mới mười tám tuổi, vẫn còn ngây thơ và ham chơi, nhưng cũng phải loại người phong lưu thành tính, hư hỏng bại hoại gì, nàng cần gì phải vội vàng ép buộc hắn như vậy? Mấy lần trước đây hẳn là cũng khiến cho hắn phải biết ghi nhớ giáo huấn rồi.


Nàng hắng giọng một cái, nói: "Ra đi, ta nói cho chàng biết dựa vào cái gì."
Người ngồi dưới gầm bàn không chút nhúc nhích, Lâm Thiện Vũ lại nói: "Chàng yên tâm, hôm nay ta sẽ không đánh chàng."
Có lẽ bởi vì thời khắc này giọng nói của nàng rất lạnh nhạt, không cố tình giả bộ tỏ ra ấm áp, nhu hòa giống như mấy lần trước nữa, vì vậy đã khiến cho Phó Gia Bảo cảm thấy có cảm giác chân thực, hắn thử dò xét hỏi lại: "Thật?"
Lâm Thiện Vũ nhẫn nại đáp: "Ta cam đoan sẽ không ra tay với chàng."
Hai trong mắt Phó Gia Bảo đảo tới đảo lui một hồi, sau đó quyết định tạm tin tưởng nàng lần này.

Hắn chậm rãi từ dưới gầm bàn bò ra ngoài, nhưng thân thể vẫn co cứng chặt chẽ, rõ ràng cực kỳ phòng bị, nếu như phát hiện Lâm Thiện Vũ lại có bất kỳ động tác kỳ quái gì, hắn sẽ ngay lập tức lùi lại về chỗ cũ, đợi đến lúc hắn ngồi vào ghế rồi phát hiện Lâm Thiện Vũ vẫn không có động tác gì, mới rốt cục tin tưởng lời mà nàng đã nói.

Cả người hắn lúc này mới dàn dần thả lỏng, cà lơ phất phơ, xiêu vẹo ngồi lệch sang một phía trên ghế, có chút hiếu kỳ nói với Lâm Thiện Vũ: "Nàng mau nói đi!"
Lâm Thiện Vũ liếc mắt nhìn hắn, chân mày hơi nhăn lại, rõ ràng rất không quen nhìn tư thế ngồi này của hắn.

Phó Gia Bảo không hề nhúc nhích, hắn thầm nghĩ: dù sao thì mụ la sát này cũng đã cam đoan hôm nay không ra tay với hắn rồi, nếu như nàng dám động thủ, chính là kẻ nói không giữ lời! Sau này bản thiếu gia sẽ không tin tưởng lời của nàng nữa.

Mặc dù lúc này Lâm Thiện Vũ nhìn Phó Gia Bảo rất không vừa mắt, nhưng vẫn rất tuân thủ hứa hẹn, đã nói không đánh hắn, thì thật sự đúng là không có nửa điểm muốn động thủ.

Nàng đứng bên cạnh giá sách lật tìm một lát, lấy ra mấy tờ giấy bày ra mặt bàn cho Phó Gia Bảo nhìn.

Những trang giấy phần rìa đều đã ố vàng, rõ ràng không phải mới lưu lại gần đây, bên trên mỗi trang giấy đều chép một bài thơ cổ, chữ viết rất ngoáy, giống như gà bới, nhiều chữ còn thiếu râu thiếu ria đủ cả, nhìn giống như là bút tích của con nít mới học chữ đã vụng về luyện bút vậy.

Nhưng mà khi trông thấy những chữ này, trên mặt Phó Gia Bảo lại không có chút ngượng ngùng, hắn theo thói quen nghiêng đầu nhìn lướt qua, kỳ quái hỏi: "Nàng cho ta nhìn những này làm gì? Đây đều là do bản thiếu gia viết mấy tháng trước."
A, thì ra là mới viết mấy tháng trước thôi, mà không phải từ mấy năm trước.


Lâm Thiện Vũ nhìn hắn nghiêng đầu cả người xiêu vẹo, nhịn xuống ý định muốn tiến lên đem tư thế ngồi ngồi của hắn chỉnh lại cho ngay ngắn, nàng nói: "Thân là nam tử, chữ của chàng lại có thể viết kém đến như vậy, ngay cả so với ta, một nữ tử này cũng không bằng, chàng không cảm thấy xấu hổ sao?"
Phó Gia Bảo sững sờ, lại nghe Lâm Thiện Vũ nói tiếp: "Tương lai đi ra ngoài, người người đều sẽ nói chữ viết của chàng ngay cả so với nàng dâu của mình cũng không bằng, chàng có cảm thấy mở mày mở mặt không?"
Đêm tân hôn hôm đó, Lâm Thiện Vũ liền biết Phó Gia Bảo này là một kẻ rất coi trọng sĩ diện, mặt mũi, nếu không hôm qua lúc nàng đánh hắn, hắn sẽ không chủ động đi đóng lại cửa, cũng sẽ không nhẫn nhịn chịu đau mà còn gắt gao ngậm miệng không dám kêu thành tiếng.

Hắn chỉ có ở vào lúc sinh mệnh nhận đến uy hiếp nghiêm trọng mới có thể lên tiếng cầu cứu với người ngoài.

Kể từ khi biết nàng chỉ đánh hắn chứ cũng không dám hại đến tính mạng của hắn rồi, Phó Gia Bảo rốt cuộc cũng không cùng người khác nhắc đến chuyện nàng đánh hắn nữa, trong đó cũng có một phần nguyên nhân là do nàng chưa hề lưu lại chút dấu vết gì ở trên người hắn, còn chủ yếu vẫn là Phó Gia Bảo bị lòng tự trọng quấy phá, không dám để cho người ta biết hắn ngay cả nàng dâu của mình cũng đều đánh không lại.

Quả nhiên, nghe xong câu nói kia, Phó Gia Bảo lập tức ngồi thẳng người dậy, hắn có chút không dám tin nhìn thẳng vào Lâm Thiện Vũ, lập tức mở miệng phủ nhận: " Không có khả năng, nàng viết chữ có thể dễ nhìn hơn ta? Lừa gạt quỷ hay sao!"
Phó Gia Bảo chưa hề nói ra ở trong mắt hắn, thật sự vẫn cảm thấy chữ của mình rất đẹp.

Dù sao hắn trộn lẫn chính là trong vòng nhóm công tử thiếu gia nhà giàu, ăn chơi phóng túng không cần làm gì mà, rất nhiều tên ngay cả mặt chữ còn không phân biệt được đầy đủ đâu! Hắn có thể nhận biết hết các mặt chữ, còn có thể viết, cho dù chữ viết có chút sai sót, nhưng nhiêu đó cũng đủ để cho hắn hắn đi ngang, dẫn đầu trong cái vòng hoàn khố của huyện Nhạc Bình này rồi! Huống hồ gì, trong lòng hắn, Lâm Thiện Vũ chỉ là con gái của một nông hộ, mà đã là nông hộ thì có thể có mấy người nhận biết được mặt chữ, nói chi đến việc mua giấy bút nghiên mực mà luyện chữ.

Phó Gia Bảo cảm thấy, mặc dù mẫu thân của Lâm Thiện Vũ là con gái của tú tài, nhưng mà Lâm Thiện Vũ có thể nhận biết hết các mặt chữ đã không tầm thường rồi, chữ viết làm sao còn có thể đẹp mắt hơn hắn được chứ? Nàng nhất định là đang nói quá lên thôi! Nhiều nhất cũng chỉ tương đương với hắn mà thôi!
Nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Phó Gia Bảo đã nhìn thấy Lâm Thiện Vũ vung tay viết chữ, ánh mắt của hắn dừng lại, hai mắt càng mở càng lớn, miệng cũng càng ngoác càng to.

Chỉ thấy Lâm Thiện Vũ vô cùng quen thuộc cầm bút lông lên, ở trên trang giấy đã được trải bằng phẳng viết xuống bốn hàng chữ, là một bài thơ, còn vừa vặn đúng là bài thơ mà Phó Gia Bảo đã viết trên tờ giấy đó.

Bởi vì sau mỗi hàng chữ của Phó Gia Bảo vẫn còn rất nhiều khoảng trống, đầy đủ cho Lâm Thiện Vũ ở ngay chỗ đó lại viết xuống một hàng chữ khác.

rõ ràng là những chữ giống nhau, nhưng mà chữ do Lâm Thiện Vũ viết ra, từng nét từng nét đều hợp quy tắc rõ ràng, bên trong từng nét chữ còn mơ hồ nhìn ra sự sắc bén giống như đao kiếm vậy, đặt ở bên cạnh chữ viết của Phó Gia Bảo, lập tức đem mớ chữa qua quýt, ẩu tả kia đè ép thành cám bã, quả thực rất khó coi.


Phó Gia Bảo chớp chớp mắt mấy cái, lại vuốt vuốt dụi dụi, mặc kệ hắn không tin như thế nào, những con chữ mực vẫn còn chưa khô hẳn kia của Lâm Thiện Vũ vẫn như cũ sáng loáng đên chói mắt nằm ở đó, không ngừng nhắc nhở hắn chữ của mình xấu đến mức độ nào.

"Làm sa...!có thể..." Phó Gia Bảo chụp lấy tờ giấy kia sờ lại sờ, thì thầm không dám tin.

Đời trước Lâm Thiện Vũ lúc mới bắt đầu, nàng là một lòng xông xáo giang hồ tu luyện võ công, mà muốn đem võ công tu luyện đến cảnh giới nhất định, không có trình độ văn hóa là không thành, dù sao thì nếu ngươi ngay cả mặt chữ cũng không nhận được, thì sao có thể xem hiểu được võ công bí tịch? Mà khi ngươi có thể cầm đao múa kiếm, có thể sử dụng vũ khí đến mức vô cùng thành thạo rồi, làm sao có thể cầm không nổi một cây bút lông nho nhỏ cho được?
Hiện tại Lâm Thiện Vũ dù vẫn còn xa xa không đạt tới cảnh giới của đời trước, cỗ thân thể này cũng vô pháp cầm ổn đao kiếm, nhưng mà cầm bút viết chữ vẫn không thành vấn đề.

Mà cho dù có thay đổi cỗ thân thể, chữ nàng viết ra cũng không còn cứng cáp hữu lực như đời trước đi chăng nữa, thì cũng có thể đem mớ chữ loạn thất bát tao này của Phó Gia Bảo treo lên đánh.

Nhìn Phó Gia Bảo nắm lấy trang giấy ánh mắt lấp lóe, Lâm Thiện Vũ lại nói: "Lúc này chàng dù sao cũng nên tin tưởng rồi chứ! Mười tờ chữ mẫu, hôm nay không viết xong, ta liền..."
"Nàng đã nói hôm nay không động tay với ta, động chân cũng không được! Nếu không chính là nói mà không giữ lời!" Phó Gia Bảo lập tức vội vã đánh gãy lời nàng.

Lâm Thiện Vũ mỉm cười, ánh mắt quét qua bụng Phó Gia Bảo một chút, vào lúc người kia sợ hãi che bụng lại, ung dung nói: "Chàng yên tâm, ta sẽ giữ đúng hứa hẹn, nhưng nếu như hôm nay chàng làm không xong, vậy thì cũng đừng trách ta ngày mai hạ thủ vô tình." Dứt lời, nàng xoay người liền rời khỏi thư phòng, không lo lắng Phó Gia Bảo sẽ đào tẩu một chút nào.

Trốn thì lại thế nào? Dù sao kể từ hôm nay mỗi ngày nàng đều sẽ bố trí nhiệm vụ cho Phó Gia Bảo, hắn không thể hoàn thành, nàng liền đánh hắn, để xem hắn có thể chịu đựng được bao lâu.

Vừa vặn nàng cũng đang một lần nữa tu luyện võ công, cũng cần phải có người để luyện tập.

Sau khi Lâm Thiện Vũ rời khỏi thư phòng, cũng không lưu lại Đông viện nữa mà thu thập một chút, liền mang theo nha hoàn đi ra ngoài.

Nàng phải đi lấy cặp chày cán bột đã đặt làm trước đó, thuận tiện trên đường dạo chơi, khảo sát một chút, xem xem có thể làm loại sinh ý gì cho thích hợp.

Tiền là nhất định phải kiếm, nàng còn đang nghĩ sau khi kiếm đủ tiền rồi sẽ thuê một căn viện tử vắng vẻ dùng để luyện võ, một mực tránh trong phòng luyện võ thực sự rất bất tiện.


Lâm Thiện Vũ đi rồi, Phó Gia Bảo cũng không tiếp tục giở trò gì mà thành thành thật thật lưu lại thư phòng luyện viết chữ, mỗi lần hắn không kiên nhẫn muốn vứt tất cả chạy ra ngoài, hoặc là muốn ném bút đi đọc truyện xưa, liền sẽ nhìn sang những dòng chữ mà Lâm Thiện Vũ đã viết kia, lại nhớ lại thảm trạng lúc bị Lâm Thiện múa đánh cho nằm bẹp trên giường, thế là lại chuyên tâm luyện chữ, không dám lơi lỏng nữa.

Chỉ là viết viết rồi lại viết, sự nghi hoặc trong lòng Phó Gia Bảo lại càng ngày càng tăng lên.

Hắn nhịn không được đặt bút xuống, cầm tờ giấy kia cẩn thận suy nghĩ, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.

Chữ viết này của Lâm Thiện Vũ cũng thật quá đẹp mắt đi! Nàng làm sao có thể đem chữ viết đến dễ nhìn như vậy chứ?
Hắn nắm lấy tờ giấy này, cẩn thận đi ra khỏi thư phòng quan sát một lượt, xác định Lâm Thiện Vũ không có ở phía sau, hắn lập tức chạy ra khỏi Đông viện, hướng thẳng đến Tây viện.

Tây viện chính là chỗ ở của Phó Chu, cũng bố trí một gian thư phòng, nhưng so với thư phòng trống rỗng kia của Phó Gia Bảo, thì thư phòng của Phó Chu có vẻ chật chội hơn rất nhiều, cũng không phải là thư phòng của Tây viện nhỏ nhơn, mà là bởi vì thư phòng của Đông viện vốn dĩ trống trơn, chỉ vỏn vẹn bày mười mấy bản sách truyện mà Phó Gia Bảo yêu thích mà thôi, còn thư phòng của Tây viện lại khác, thư tịch chất đống, chen chúc xếp sát vào nhau, còn có rất nhiều trang giấy Phó Chu dùng để luyện tập chữ viết từ nhỏ đến lớn, họa thêm tranh nhỏ, và làm thêm không ít chú giải, thư phòng này của Phó Chu nếu có thể bán ra ngoài, ít nhất cũng có thể bán được hơn ngàn lượng.

Phó Gia Bảo cũng không thích vị đệ đệ cho người mẹ kế này sinh ra, ngày thường mặc cho Phó Chu đối xử ôn hòa với hắn như thế nào, Phó Gia Bảo đều khịt mũi coi thường, bởi vậy người hầu canh giữ ở Tây viện cũng không hề hoan nghênh vị đại thiếu gia này, thấy hắn một dường thẳng tắp xông vào trong thư phòng, vội vàng muốn bước lên ngăn cản, lại bị Phó Gia Bảo một tay hất đi, hai gã người hầu tức giận mà không dám nói gì, đành phải đứng bên cạnh nhìn xem, sợ Phó Gia Bảo sẽ hủy hoại đồ vật của chủ tử bọn hắn.

Phó Gia Bảo đối diện với ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của hai tên kia không chút để ý, sau khi hắn đi vào trong, trực tiếp tìm kiếm mớ giấy viết chữ của Phó Chu, dặt song song bên cạnh chữ của Lâm Thiện Vũ so sánh.

Hắn chợt kinh ngạc phát hiện, chữ của hai người vậy mà lại rất tương xứng, thậm chí chữ viết của Lâm Thiện Vũ so ra còn đẹp mắt hơn chữ của Phó Chu một chút, ví dụ như chữ của Lâm Thiện Vũ viết so với chữ của Phó Chu nhìn qua càng có khí thế hơn.

Nhưng cái này làm sao có thể? Phó Chu từ khi năm tuổi đã bắt đầu luyện chữ, một ngày ít nhất phải luyện tập viết hai mươi trang giấy, mà Lâm Thiện Vũ, con gái của Lam gia nông hộ, hai vị ca ca của nàng đều không đi học, nhà bọn họ ngay cả một cái thư phòng cũng đều không có, nàng làm sao có thể viết ra cữ tốt như vậy? Nét chữ này của nàng không luyện tập mười năm là không thể viết ra được!
Phó Gia Bảo tốt xấu gì cũng là đại thiếu gia nhà phú hộ, tuy nói là không có học vấn cũng chẳng có nghề nghiệp gì, chữ viết cũng loạn thất bát tao, nhưng chút kiến thức ấy vẫn phải có, càng đừng nói đến còn có chữ của Phó Chu lấy ra làm so sánh.

Hắn nhìn chằm chằm chữ viết của hai người, bắt đầu không ngừng nhớ lại ời nói hành động cử chỉ của Lâm Thiện Vũ, suy nghĩ lại một chút tình cảnh mấy năm nay của Lâm gia, càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, người hắn cưới thật sự là con gái của Lâm gia sao? Không phải là một ác nhân giang hồ nào đó dịch dung mà thành chứ!
Nhớ tới bên trong quyển truyện võ hiệp kia, có tên đạo tặc dịch dung đem mọi người lừa dối xoay quanh, Phó Gia Bảo rùng mình một cái, hắn quyết định đem chuyện hòa ly đặt sang một bên, trước hết phải điều tra xem đến cùng thì Lâm Thiện Vũ này có thật là Lâm đại cô nương hay không!
=-=-=-=-=-==
Tác giả có lời muốn nói: thám tử lừng danh Phó Gia Bảo sắp ra sân khấu?.