Phó Gia Bảo thu thập lại y phục đầu tóc một chút liền chạy ra cửa, định đi tìm hắn mấy người anh em tốt của mình tiếp tục thương lượng kế sách.
Có điều lúc hắn vừa mới phóng ra khỏi Đông viện, lại gặp gã sai vặt A Hạ đang lén lén lút lút trốn tránh đằng sau thân cây liễu, thấy hắn ra vội vàng phất phất tay ra hiệu cho hắn.
Phó Gia Bảo bước qua đó hỏi hắn có chuyện gì?
A Hạ nhỏ giọng nói: "Đại thiếu gia, không tốt ròi, Thiếu nãi nãi đã đuổi Tưởng Vân Thường đi mất rồi!"
Tưởng Vân Thường chính là nghệ danh của hoa đán kia, trước kia Phó Gia Bảo còn cảm thấy nghệ danh nghe rất hay, rất êm tai, cùng với giọng ca thanh thoát, và tư thái của vị hoa đán kia đúng thật là tuyệt phối, hiện tại hắn đã biết hoa đán kia là nam nhân, lập tức cảm thấy ba chữ Tưởng Vân Thường kia nghe thế nào cũng không thấy thoải mái được.
Hắn thờ ơ phất tay, "Đuổi rồi thì cứ đuổi đi, sau này loại chuyện nhỏ nhặt này đừng đến làm phiền ta! Bản thiếu gia còn muốn đi tìm người." Dứt lời liền xoay người rời đi, lưu lại A Hạ đứng đó trợn mắt há mồm.
A Hạ thầm nghĩ: Đại thiếu gia có mới nới cũ tốc độ cũng thật quá nhanh rồi, vẫn chưa tới một ngày đâu, đã đổi ý!
Hắn đứng tại chỗ đem chuyện này suy nghĩ kỹ càng một lượt.
Đây là lần đầu tiên đại thiếu gia dẫn người trở về, nhìn bộ dáng thân mật kia quả thực là có chút ý tứ coi trọng Tưởng Vân Thường, còn mang theo vị hoa đán kia ở trong đình viện chàng chàng thiếp thiếp cố ý khiêu khích đại thiếu nãi nãi.
Kết quả đại thiếu nãi nãi chẳng những không buồn không giận, còn rất bình tĩnh, hòa khí gọi đại thiếu gia vào phòng nói chuyện, cũng không biết hai người trong phòng nói cái gì, thế mà lúc đại thiếu gia trở ra đôi mắt đều đỏ, về sau đại thiếu gia lại đến thư phòng nghỉ ngơi suy nghĩ chốc lát, bây giờ trở ra ngay cả chuyện đại thiếu nãi nãi đuổi Tưởng Vân Thường đi mất rồi hắn cũng mặc kệ, lại xem thái độ của hắn khi nói tới Tưởng Vân Thường chỉ còn lại phiền chán mà thôi.
Nghĩ rõ ràng những chuyện này, tâm tư của A Hạ có chút lung lay, tuy nói không biết đại thiếu nãi nãi đã thuyết phục đại thiếu gia như thế nào, nhưng rõ ràng thủ đoạn của đại thiếu nãi nãi cao minh hơn! So với lão gia và phu nhân cũng đều cao hơn nhiều! Lúc này nếu đổi lại thành lão gia đuổi Tưởng Vân Thường ra khỏi Phó phủ, đại thiếu gia nhất định là đã náo loạn đến muốn lật trời rồi!
Thường thì những người hầu có thể qua lại quen mặt trước mặt chủ nhân, không ít người đều có suy nghĩ muốn trèo lên trên vị trí cao hơn, A Hồng là như thế, A Hạ cũng là một trong số những người đó, hắn chớp mắt liền rõ ràng sau này nên nhìn sắc mặt ai mà làm việc, thậm chí đã bắt đầu cân nhắc lúc nào hướng đại thiếu nãi nãi quy hàng thì thích hợp.
Phó Gia Bảo không biết A Hạ vốn bị hắn thu mua trong chớp mắt đã muốn trở thành người của mụ la sát kia rồi, lúc này tâm tình của hắn đang rất kích động chạy ra khỏi Phó gia, đi đến Trà Hương hiên.
Bên trong Trà Hương hiên, Sử Khấu và Minh Cảnh vẫn còn đang ngồi trong phòng bao, căn phòng này là địa bàn lâu nay của ba người bọn họ, ngày thường có chuyện gì đều tụ tập ở chỗ này thương lượng, hai người đang say mê xem sách mới ra của Nguyệt Xuyên tiên sinh, nhìn thấy Phó Gia Bảo xông tới, hơi kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Phó Gia Bảo đóng cửa lại liền cười ha ha, vỗ tay nói: "Thành công!"
Khuôn mặt cảu Sử Khấu và Minh Cảnh đều lộ vẻ chấn kinh, "Nhanh như vậy! Nàng đã đòi hòa ly?"
Nụ cười trên gương mặt Phó Gia Bảo ngưng đọng lại, "Cái này thì chưa có.
Chẳng qua hiện tại nàng đã hối hận vì gả cho ta, đoán chừng ngày hòa ly cũng không còn xa nữa!" Nói đến đây, Phó Gia Bảo lại hưng phấn trở lại, xoa xoa tay ngồi xuống, nói: " Ta tới đây là muốn tìm các huynh suy nghĩ thêm chút biện pháp, còn biện pháp nào khác để chọc điên, làm cho nàng tức giận nữa hay không."
Sử Khấu cầm một cái bánh ngọt lên cắn một cái, vừa nhai vừa hàm hồ không rõ nói: "Cái này dễ xử lý mà, sau này huynh cứ giống như hôm nay vậy, cứ việc yêu thương, sủng ái hoa đán nhiều nhiều vào là được rồi."
Phó Gia Bảo lập tức lắc đầu, "Không được, hoa đán kia đã bị Lâm Thiện Vũ đuổi đi rồi!"
Minh Cảnh kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy! Hoa đán kia..."
Phó Gia Bảo gật đầu, lại lắc đầu hơi mất hứng nói: "Đừng nhắc tới hoa đán kia nữa, bây giờ lão tử mới biết được Tưởng Vân Thường kia thế mà lại là nam nhân! Còn bị Lâm Thiện Vũ vạch trần nữa chứ, mất mặt đều ném đến tận chân trời luôn rồi!" Có điều vừa nghĩ tới hắn đã khiến Lâm Thiện Vũ hối hận rồi, Phó Gia Bảo lại cảm thấy cọc mua bán này cũng rất có lời.
Nghe hắn nói như vậy, Sử Khấu và Minh Cảnh liếc nhìn nhau, hiển nhiên hai người cũng là lần đầu tiên biết đến chuyện này, bọn hắn cũng biết có vài gánh hát sẽ để cho nam tử trang điểm đóng vai hoa đán, nhưng đây là lần đầu tiên bọ họ nhìn thấy một nam đào hát như Tưởng Vân Thường có thể hóa trang lừa gạt được ánh mắt nhiều người như vậy.
Nghĩ đến mình cũng là một thành viên trong binh đoàn ánh mắt vụng về, hai người không khỏi trầm mặc trong chốc lát.
Sau một lúc lâu, Sử Khấu dường như suy nghĩ ra cái gì hắn lên tiếng: "Nói như vậy, tính tình của Lâm đại cô nương cũng rất là mạnh mẽ, quật cường nha!"
Phó Gia Bảo gật đầu, nhớ lại trận đòn kinh khủng hắn vừa phải chịu ban nãy, cảm thấy thật nhiều chỗ trên người mình vẫn còn đang ẩn ẩn đau nhức, hắn tràn đầy đồng cảm nói: "Nữ nhân này rất hiếu thắng." Nói xong câu đó, hắn còn không quên tuyên truyền một chút ộng chủ tiệm rèn ở phố Đông là gian thương cho hai người anh em tốt của hắn biết, để hai họ sau này không tiếp tục ủng hộ việc làm ăn buôn bán của tiệm đó nữa.
Sử Khấu và Minh Cảnh đều biểu thị, huynh đệ chí cốt chính là phải cùng chung mối thù, sau này hai bọn hắn ai đi qua gian cửa hàng kia đều phải nhổ một ngụm nước bọt ở đó rồi mới đi!
Vì trợ giúp Phó Gia Bảo một lần nữa khôi phục thân phận tự do, hai người lại vắt óc bày mưu tính kế.
Trắng trợn dẫn người trở về chiêu này đã dùng qua, dùng thêm lần nữa chắc chắn là không được.
Ba người cùng nhau thương lượng nửa ngày trời, cuối cùng quyết định giúp Phó Gia Bảo tìm kiếm một ý trung nhân.
Minh Cảnh nói: "Dùng tiền thu mua một nữ tử nhà trong sạch đến giúp Phó huynh diễn trò là không được." Dù sao thì cũng không có cô nương nhà gia đình đàng hoàng nào nguyện ý vì tiền mà diễn trò với Phó Gia Bảo, mà tìm những nữ tử phong trần chốn thanh lâu, kỹ viện thì, Lâm Thiện Vũ sẽ lại càng không tin tưởng.
"Chúng ta chỉ có thể tìm một người giả mà thôi."
"Người giả?" Phó Gia Bảo và Sử Khấu đều nghi hoặc mà nhìn hắn.
Minh Cảnh phe phẩy cây quạt trong tay, chậm rãi nói ra ý tưởng của mình: "Một cái túi thơm, một cái yếm đào...!Chỉ cần là vật dụng riêng tư, tư mật của nữ tử đều có thể lấy ra dùng, lúc ở nhà Phó huynh chỉ cần thỉnh thoảng lấy ra diễn cảnh nhìn vật nhớ người, Lâm cô nương trông thấy, nhất định sẽ coi là Phó huynh đã có ý trung nhân.
Kể từ đó, nàng sẽ tự cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, cũng sẽ không nghĩ tiếp tục ở lại Phó gia nữa.
Hai mắt Phó Gia Bảo sáng lên, vỗ vỗ vai Minh Cảnh nói: "Minh huynh! Huynh đúng là anh em tốt của ta!"
Minh Cảnh có chút tự đắc đáp lại: "Phó huynh không cần phải kích động, tuy nói ta không thể vì huynh không tiếc mạng sống, nhưng chút chuyện nhỏ này vẫn là giúp được."
Ba người rốt cục thương lượng xong chính sự, Sử Khấu vội vàng lấy ra quyển truyện mới nhất của Nguyệt Xuyên tiên sinh - < Uống rượu giang hồ > cho Phó Gia Bảo xem, "Phó huynh mau xem, Nguyệt Xuyên tiên sinh lại ra sách mới, trong quyển nhà có nhắc tới một tuyệt học trong chốn võ lâm, có tên là Cách sơn đả ngưu! Quả thực rất thần kỳ!"
Phó Gia Bảo vừa nghe < Uống rượu giang hồ > lại ra phần mới, lập tức tiến tới hưng phấn nói: "Cho ta xem một chút..."
Sử Khấu và Minh Cảnh vốn cho là, Phó Gia Bảo xem xong sẽ rất kích động cùng bọn hắn nghiên cứu thảo luận tuyệt học Cách sơn đả ngưu, không nghĩ tới Phó Gia Bảo xem hết sách lại khuôn mặt hoảng hốt, đầy sầu khổ.
Sử Khấu và Minh Cảnh vội vã hỏi hắn làm sao vậy.
Phó Gia Bảo lắc đầu nói: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy trên người có chút đau nhức.
Có điều vì có thể hòa ly, chút đau đớn nầy không tính là gì!"
Sử Khấu và Minh Cảnh liếc nhìn nhau, cả hai đều trông thấy sự nghi hoặc trong mắt người còn lại.
* * * * *
Phó Gia Bảo đi ra ngoài không bao lâu, Phó lão gia đi bàn chuyện làm ăn ở ngoài đã trở về, hắn vừa về đến, quản gia liền đem những chuyện đã xảy ra ở Đông viện hôm nay nói với Phó lão gia và không có gì bất ngờ xảy ra trông thấy nét bình tĩnh trên gương mặt Phó lão gia chuyển dần sang giận dữ.
"Gọi tên nghịch tử kia đến đây cho ta!"
Quản gia thưa: "Thiếu gia ra ngoài."
Phó lão gia trầm mặt xuống: "Đi tìm ả đào hát kia?"
Quản gia chỉ cười không đáp lại, hiển nhiên hắn cũng cho rằng như thế.
Phó lão gia tức giận đến lồng ngực liên tục phập phồng, một hồi lâu sau mới nói: "Con dâu thế nào?"
Quản gia lại thưa: "Nhìn qua vẫn còn ổn, cũng không thương tâm bao nhiêu."
Phó lão gia nghĩ đến dáng vẻ yên tĩnh, dịu dàng của Lâm Thiện Vũ, lắc đầu thở dài: "Một nàng dâu tốt đẹp như vậy, tên nghịch tử kia làm sao con không biết quý trọng cơ chứ."
Quản gia không dám lên tiếng.
Chạng vạng tối lúc người một nhà dùng bữa, Phó Gia Bảo vẫn chưa trở về, Phó lão gia một bộ dáng không có đứa con trai này, lại ở trên bàn cơm ấm giọng trấn an Lâm Thiện Vũ mấy câu, Phó gia không có quy củ ăn không nói, cho nên bữa ăn này vắng đi một Phó Gia Bảo ưa náo loạn, ngược lại hiện ra mấy phần ấm áp.
Dùng bữa tối xong, Lâm Thiện Vũ tạm biệt Phó lão gia và Tân thị, tự trở về Đông viện, một lát sau, A Hồng trở về, nói với nàng: "Thiếu nãi nãi, lão gia nghe nói chuyện hoa đán kia, đã nổi trận lôi đình, nghe nói sau đó cũng không để lại cơm cho đại thiếu gia nữa, cũng lệnh cho phòng bếp cũng không cho phép để lại đồ ăn, còn nói nếu đại thiếu gia không đúng hạn trở về thì không cần ăn cơm."
Lâm Thiện Vũ gật đầu, nàng suy nghĩ một chút, từ lần trước Phó Gia Bảo vu hại nàng ở Lâm gia.
Sau khi nàng đánh hắn, Phó lão gia liền lệnh cho nhân viên thu chi không được phép lại chi tiền cho Phó Gia Bảo nữa.
Mỗi lần Phó Gia Bảo tiêu tiền luôn quen thói vung tay quá trán, chút tiền còn lại trong tay hắn, nghĩ đến cũng đã đưa hết cho hoa đán kia, hiện tại chắc chắc là không còn tiền nữa, mà đám bạn ăn chơi kia của Phó Gia Bảo, sẽ một mực để cho hắn ăn nhờ ở đậu sao? Lâm Thiện Vũ đối với chuyện này luôn biểu thị hoài nghi, dù sao thì Phó Gia Bảo nhìn qua không quá thông minh, hắn thật sự có thể kết giao được với loại bằng hữu thật lòng thật dạ sao?
Suy nghĩ một lát, nàng lại nói với A Hồng: "Đi phòng bếp nói một tiếng, cứ nói ta muốn ăn khoai sọ, để bọn hắn luộc cho ta hai củ đưa tới đây."
A Hồng lập tức gật đầu đáp ứng, liền ra ngoài.
Lâm Thiện Vũ đóng cửa chính và cửa sổ lại, tận dụng thời gian tu luyện nội lực, mặc dù tư chất của cỗ thân thể này rất kém, nhưng nàng có mười mấy năm kinh nghiệm của đời trước làm cơ sở, cho nên tốc độ tu luyện cũng không chậm lắm, hai ngày nay đã tu ra được vài tia nội lực rồi, có điều chút nội lực ít ỏi ấy hôm nay đã dùng sạch để đánh Phó Gia Bảo một trận rồi, nàng nghĩ lại phải bắt đầu tu luyện góp nhặt lại từ đầu, cũng không biết phải đến lúc nào mới có thể có được nội lực thâm hậu giống như kiếp trước nữa đây.
Từ lúc Lâm Thiện Vũ đóng kín cửa sổ, bọn người hầu dù không biết nàng đang làm cái gì, nhưng cũng đã sớm được phân phó không dám đi quấy rầy, cũng chỉ ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa chờ mà thôi.
Mãi cho tới lúc mặt trăng treo lên cành cao, Phó Gia Bảo bụng đói kêu vang mới lò dò trở về Phó gia, rốt cục cũng nhớ ra mình còn chưa có ăn cơm tối.
Hắn quen cửa quen nẻo chạy vào phòng bếp lục tìm một trận, kết quả trong phòng bếp ngay cả một cọng rau cũng không còn sót lại, nếu không phải hắn xác định người nhà họ Phó đều còn ở đây, thì gần như đã nghĩ là cả một nhà người đều thừa dịp hắn không có mặt dọn đi mất rồi.
"Nhất định là do lão già xấu tính kia làm!" Phó Gia Bảo nhớ tới việc phó lão gia đã hạn chế hắn tiêu tiền liền đầy bụng tức giận, hắn ôm bụng đói méo trở về Đông viện, lại thấy của phòng chính đóng kín, trong lòng lại thầm cảm thấy có chút may mắn.
Thừa dịp Lâm Thiện Vũ còn chưa phát hiện, hắn tranh thủ thời gian lách vào thư phòng, dự định đêm nay sẽ qua đêm ở thư phòng.
Ai ngờ ngay cả ngọn đèn trong thư phòng hắn còn chưa kịp thắp lên, một nha hoàn nọ đã ôm theo một cái giỏ tiến đến, nàng lấy một cái đĩa từ trong giỏ đựng ra, bên trên đặt sẵn hai củ khoai sọ đã được luộc chín, thơm nức.
Phó Gia Bảo sờ sờ củ khoai sọ vẫn còn có chút hơi ấm, cảm động nói: "Ngươi đúng là nha đầu tốt, chờ bản thiếu gia có tiền rồi nhất định sẽ thưởng cho ngươi!"
Hắn vừa dứt lời, lại nghe nha hoàn kia đáp lại: "Đại thiếu gia, Thiếu nãi nãi nghĩ ngài trở về sẽ đói bụng, cho nên liền dặn dò nô tỳ từ sớm đã đến phòng bếp chuẩn bị khoai sọ, vẫn còn nóng lắm, ngài mau mau ăn đi rồi lại nghỉ ngơi."
Phó Gia Bảo ngơ ngẩn.
Mụ Dạ Xoa kia sẽ đối xử với tốt hắn như vậy sao? Chẳng lẽ bên trong hai của khoai sọ này có độc? Hay là nàng lại muốn đánh hắn?
Bởi vì trong lòng trào ra đủ loại âm mưu, Phó Gia Bảo lo lắng, sợ hãi không dám ăn hai của khoai kia, mà cả đêm nằm ôm đói bụng cho đến bình minh..