Nhất định năm nay là năm
hạn của thất công tử Dung Tranh. Tên đầy tớ nhỏ của hắn cảm khái.
Không phải sao, vừa chịu
chưởng sắt của thất phu nhân, giờ lại bị lão gia đánh đòn. Trận đánh này không
phải đánh đùa, nhưng mà… chảy máu rồi… Nếu không phải hắn nhanh trí, nhân lúc
lão gia không để ý, chạy đi thông báo cho lão phu nhân thì… mạng công tử gặp
nguy rồi.
Nhưng hắn thật sự thấy
hơi oan uổng… Mặc dù thất công tử thường không oan, nhưng hiếm khi có ngoại lệ
như thế này. Tuy nói là tính tình thất công tử hơi ác bá, quen đùa giỡn các cô
nương dù chưa chồng hay có chồng, nhưng không thật sự kéo về nhà… Nếu thật kéo
về nhà thì đã sớm bị lão gia đánh chết, đừng nói là kịp lấy được thất thiếu phu
nhân.
Nhưng mà hình tượng của
thất công tử thật sự quá không tốt, người trong Uyển thành đều tránh ngài ấy,
chẳng ai dám động vào, cũng rất lâu rồi không có ai để ngài ấy bắt nạt…
Nhưng hôm nay, thất công
tử không phải đi đùa bỡn người khác, là bị người khác đùa bỡn.
Một vị công tử đến từ nơi
khác véo má thất công tử, còn hèn hạ khen da non mịn, còn đòi qua đêm.
Đã không đi gây sự thì
lại sự lại kéo tới, thất công tử lại đang không vui, đương nhiên ra lệnh một
tiếng, đánh công tử bỉ ổi kia thành đầu heo. Bất hạnh là vị công tử đến từ nơi
khác đó lại là anh em họ với trắc phi của vương gia…
Kết quả đổi thành mông
thất công tử suýt thì bị đánh nát…
Đúng là một vòng tuần
hoàn quả báo khó chịu.
Cuối cùng đương nhiên là
công tử được thả về, Ngân Tâm vẫn luôn lo lắng. Tuy công tử luôn làm càn, nhưng
ngài ấy rất tốt với đám hạ nhân bọn họ. Lỡ thất thiếu phu nhân nổi giận… Công
tử nhất định là chết chắc.
Mặc dù sợ hãi như thế,
hắn vẫn quỳ xuống cầu xin, “Thiếu phu nhân… ngài tha thứ cho công tử đi! Lần
này thật sự không thể trách ngài ấy…” Hắn lắp bắp nói rõ mọi chuyện, liên tục
dập đầu quỳ lại, cầu xin hộ công tử của bọn họ.
Mộ Dung Xán im lặng nhìn
Ngân Tâm dập đầu đến chảy cả máu, hơi buồn bực. Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng, “Ta
trông giống những người đàn bà độc ác, đánh đập người bị thương hay sao?”
“Không không không, đương
nhiên không phải…” Ngân Tâm vội xua tay. Chỉ là chưởng sắt của ngài nhẹ nhàng
như vậy… Cái mạng đang thoi thóp của thất công tử không chịu được đâu.
“Ta biết rồi, cậu đi xử
lý vết thương trên trán đi.” Mộ Dung Xán thở dài. “Chuyện này ta sẽ xử lý.”
Đợi khi Ngân Tâm ngàn ân
vạn tạ cáo lui, nàng cũng xua tay đuổi đám nha hoàn bà vú xuống dưới, đóng cửa
từ chối tiếp khách. Nàng luôn cảm thấy tỉ lệ thương vong bệnh tật ở nơi này rất
cao, là vì số người đi thăm bệnh quá đông, giày vò đến chết.
Mặc dù thất công tử thật
đáng giận đến ngứa cả răng, nhưng nàng còn chưa có ý định làm quả phụ. Nàng không
thích Phật đường, thất công tử còn chưa hiến đủ số t*ng trùng cần hiến. Nàng
không sinh được cũng phải để tiểu thiếp sinh chứ, đằng nào cuối cùng chả là
được nuôi dưới danh nghĩa của nàng?
Đang buồn bực ngồi ở đầu
giường, thất công tử nằm lỳ trên giường bệnh đột nhiên cử động lông mi.
“Đừng giả vờ ngủ nữa.”
Nàng lạnh lùng phá vỡ lớp ngụy trang của tên thụ cặn bã kia.
Thất công tử không kìm
được mà run rẩy, đến mức hai hàm lăng đánh vào nhau.
“Chuyện lần này không
trách chàng… Một cọc quản một cọc. Cái tên khốn nạn đó, chỉ đánh có một trận
xem như là lợi cho hắn rồi.”
Dung Tranh thầm nhẹ nhõm,
lại hơi lo lắng, “… Nhưng mà hắn, hắn là con nhà hoàng tộc… Chỉ sợ không tốt
như vậy…”
“Cái rắm.” Mộ Dung Xán
bĩu môi, câu nói thô tục đó lại khiến mông của Dung Tranh rung động, “Anh em họ
của vợ bé mà thôi, bắc tám cái gậy tre cũng chẳng được thì gọi là dòng dõi
hoàng tộc? Nhưng chỉ sợ sẽ có đám tiểu nhân cáo mượn oai hùm. Chờ lát nữa ta
viết thư về cho nhà bên kia, đỡ cho hắn gây ra cái gì.”
Dung Tranh trợn mắt nhìn
nàng, mở rộng tầm mắt. Chuyện này hắn không hiểu… “Sao nàng phải làm thế?” Thấy
ánh mắt ác liệt của nàng bắn về phía này, hắn không kìm được mà nuốt nước bọt
một cái, “… Rõ ràng nàng giận ta…”
“Việc này chàng đúng…
Được rồi, vẫn hơi có lỗi, nhưng mà nếu để ta động thủ, hắn cũng không phải chỉ
thành đầu heo mà thôi… Chỉ cần chàng có lý, ta sẽ giúp chàng.” Nàng dữ dằn
nghiến răng, “Không có lý thì…”
Dung Tranh nhắm chặt mắt
lại, “Nàng, nàng… Nương tử, nếu nàng muốn đánh thì hãy chờ thương thế của ta
tốt hơn đã… Giờ, bây giờ… Ngu phu không ăn nổi nữa rồi…”
Nhìn hắn run như bị động
kinh, Mộ Dung Xán không thể không tức giận. Tốt cái gì, giờ lại thành thụ kiêu
ngạo ốm yếu à. Nàng bất mãn đẩy hắn một cái, “Không phải cứng cỏi lắm sao? Bị đánh
gần chết cũng không kêu tiếng nào hay sao?”
“Lão, lão gia chặn miệng
ta lại…” Giọt nước mắt trong suốt chảy xuống má, “Lão gia, lão gia nói muốn
đánh chết ta đây này…”
Chết tiệt! Trời ơi đất
hỡi, tôi có lỗi gì mà ông “gả” thằng nhóc thụ yếu đuối cặn bã này cho tôi? Tốt
xấu gì tôi cũng là người nhỏ bé thanh tú, làm gì có cánh tay đủ sức dời sông
chuyển núi của nữ vương như kiếp trước đâu!
Mọi người xem Bá Vương
biệt cơ [1] chưa, có thấy Bá Vương còn thấp hơn Cơ đó một cái đầu không? Đừng
nói với tôi thằng nhóc thụ cặn bã yếu đuối đang khóc lóc đến là đáng thương này
là Bá Vương, Bá Vương đó…
Thất thiếu phu nhân Mộ
Dung Xán ôm đầu muốn khóc, suýt thì phun một ngụm máu.
Nhưng rõ ràng là tên nhóc
thụ yếu đuối cặn bã kia hiểu nhầm rồi, hắn cố sức, sợ hãi giật tay áo Mộ Dung
Xán, “Nương tử… Thật, thật ra, cũng không đau lắm… Là dọa người ngoài thôi.
Nàng, nàng đừng lo lắng…”
Thấy thế này, Mộ Dung Xán
khóc trong tuyệt vọng.
Có trời mới biết, nàng
đọc Hồng Lâu Mộng, hận nhất là GiảBảo Ngọc ẻo lả. Ông
trời quả nhiên có thú vui độc địa, để nàng xuyên không, còn độc ác tặng nàng
một tên Giả Bảo
Ngọc bản công tử bột, chỉnh nàng
sống không bằng chết.
Thấy nàng khóc bi tráng
như vậy, thất công tử Dung Tranh càng hoảng sợ và đau lòng hơn, hiểu lầm đến
mức cao nhất rồi, “Nương tử, nàng, nàng đừng khóc… Sau này ta không dám nữa…”
Ác tòng đảm biên sinh
[2], Mộ Dung Xán giơ chưởng sắt lên, khí thế ngang với vạn quân, Dung Tranh
kinh hoàng lúng túng nhắm mắt lại, giấu má vào gối, run rẩy.
… Không hạ thủ được. Bắt
nạt những kẻ yếu đuối không phải chuyện một nam tử hán nên làm. (Dù nàng cũng
chẳng phải là nam tử hán, mẹ kiếp.)
Nếu nhìn vào mặt tốt thì
ít nhất hắn cũng chưa hỏng hẳn, còn chưa đến nỗi không thể dạy dỗ được, phải
không? Tuy nói là 16 tuổi, cũng chỉ là hơn 15 một chút… Cùng lắm là học cấp 2.
Tức giận với một người
đang học cấp 2 làm gì?
“Đi ngủ.” Nàng cáu giận
nói, tự mình gỡ trang sức và búi tóc xuống, “Ta ngủ ngay ở giường mềm. Muốn
uống nước thì nói.”
Dung Tranh cẩn thận nhìn
nàng, “… Giờ có được uống không?”
Cho hắn uống nước, đại
khái là thuốc an thần phát huy tác dụng, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mộ Dung Xán ngẩng đầu một
góc 45 độ, nhìn lên bầu trời đẹp ưu thương.
Lại chẳng ai biết rằng
nàng đang nhục mạ ông trời lần thứ 333, còn về phần nội dung thì thứ lỗi, không
thể trả lời.
- Chú thích:
[1] Bá vương biệt cơ: là
một bộ phim sản xuất năm 1993 của Trung Quốc/Hồng Kông do Trần Khải Ca đạo
diễn, kịch bản của Lý Bích Hoa và Lô Vi với các ngôi sao Trương Quốc Vinh,
Trương Phong Nghị, Củng Lợi, Cát Ưu… Phim được chuyển thể từ tiểu thuyết của Lý
Bích Hoa. Phim đã đoạt giải Cành cọ vàng năm 1993 tại Liên hoan phim Cannes.
[2] Ác tòng đảm biên
sinh: nguyên văn là “nộ tòng tâm đầu khởi, ác hướng đảm biên sinh”, nghĩa là
tức giận đến cực điểm.