Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 40: Hảo cảm




“ Chuyện gì đang xảy ra? không phải biểu đệ đang đánh nhau với Trình Diệu sao? Lôi đài tại sao lại sập? Lôi vân ở đâu ra? Biểu đệ đâu, hắn…”

Phó Diễn Chi lúc nào cũng có thể nhiều lời, Lâu Nguyệt Đồng đau đầu: "Câm miệng!"

Hoa Hoa Hóa tránh thoát được một đạo sét nguy hiểm, tóc bị thiêu mất một nửa, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn cười hì hì: “ Thú vị quá, cảnh tượng mọi người cùng nhau độ kiếp thế này thật đồ sộ, trăm ngàn năm cũng không thấy được một lần đâu!”

“ Thú vị?” Lâu Nguyệt Đồng nhẹ nhàng ngắm hắn một cái, “ Bây giờ ta ném ngươi vào trung tâm lôi kiếp, cho ngươi thể nghiệm cái gì gọi là thú vị nhé?”

Hoa Hoa Hóa vô tội thành thực lắc đầu: “ không muốn.”

Đây là chuyện gì?

Trong thời điểm mấu chốt này, Trình Tử Xuyên lại không thấy bóng dáng đâu cả!

Lâu Nguyệt Đồng thật muốn đem họ toàn bộ đạp chết!

trên thực tế, Trình Tử Xuyên đang trốn lôi kiếp, vì chuyện của Chiến Hoàng Thần quân mà quy tắc như đã tỉnh ngủ, kiểm tra rất sát sao… Lúc này, người nào độ kiếp vẫn nên độ kiếp, phi thăng vẫn nên phi thăng, thuận theo tự nhiên thì hơn, kháng cựsẽ bị nghiêm trị.

Trình Tử Xuyên... Đương nhiên là kháng cự.

Biện pháp chỉ có một, dùng âm Dương Bội đeo trên người biến thành Thanh Gia, che đi hơi thở vốn có, chờ qua ba đạo lôi kiếp này đã rồi nói sau.

Nhưng chuyện này chắc chắn sẽ khiến tiểu ma nữ nghi ngờ.

Chỉ thoáng do dự một chút đã thấy lôi vân đuổi theo, Trình Tử Xuyên thừa dịp lôi đài sụp đổ, tránh ánh mắt của mọi người, lật tay lấy miếng ngọc bội ra.

Lôi vân liền lặng lẽ tản đi, đuổi theo những người đang chuẩn bị độ kiếp khác, không chút nào chú ý đến hắn nữa.

Trình Diệu chậm rãi mở mắt, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt, toàn thân đau nhức kịch liệt, hắn vừa nhìn, hóa ra lôi đài sau khi sụp đổ đang đè lên người hắn, cũng may hắn được Xích Hoàng Kiếm hộ thể, tính mạng không gặp nguy hiểm. Nhưng dù là vậy, hắn chưa từng phải chật vật như vậy bao giờ.

Vì sao lại biến thành thế này?

hắn chỉ nhớ trong lúc đánh nhau đã bị Trình Tử Xuyên đoạt kiếm, sau đó linh lực toàn thân liền hội tụ vào đan điền, chẳng lẽ công kích toàn lực của hắn va chạm với linh lực của Trình Tử Xuyên? Nên mới làm lôi đài sụp đổ? Nhưng những lôi vân khổng lồ kia là sao?

Lúc này, Trình Diệu khó nhịn được cảm giác thống khổ, không có tâm tư gì suy nghĩ chuyện khác, chỉ muốn thoát thân.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy một vạt áo trắng như tuyết, có người bước đến bên cạnh hắn. Người nọ mặc đạo phục Cửu Nguyên Môn, mang mặt nạ, cầm trong tay trường kiếm màu bạc, cho dù khung cảnh bên ngoài hỗn loạn nhưng vẫn rất bình tĩnh, thanh tịnh cao cao tại thượng. Trình Diệu mừng rỡ kêu lên: “ Thanh Gia tiểu sư thúc!”

Trình Tử Xuyên: "..."

Tình huống này… cứu hay không cứu?

Trình Diệu là hóa thân của Chiến Hoàng Thần quân, lại được Xích Hoàng Kiếm hộ thể nên tuyệt đối sẽ không chết, như thế…

Trình Tử Xuyên trừng mắt, đi về một hướng khác. Kiếm quang xẹt qua, những thứ đang đè trên người Trình Diệu nhanh chóng hóa thành tro bụi, chỉ là linh lực trong cơ thể hắn rỗng tuếch, không có cách nào di chuyển nên đành phải bám vào Xích Hoàng Kiếm để đứng dậy, cảm ơn vô cùng chân thành: “ Đa tạ sư thúc giúp đỡ!”

Trình Tử Xuyên: “… Ừ.”

“ Tại sao tiểu sư thúc lại ở đây?” Trình Diệu nghi hoặc hỏi.

Trình Tử Xuyên lãnh đạm đáp: “ Xem đánh nhau, cứu người.”

Trình Diệu cho rằng mình hiểu rõ tính tình tiểu sư thúc, nghe xong liền tự phiên dịch lời nàng nói. hắn còn nhớ rõ Trình Tử Xuyên là bằng hữu của tiểu sư thúc, vậy hôm nay tiểu sư thúc đặc biệt đến xem, chắc là để tiện thể cứu người khi có vấn đề phát sinh?

Thanh Gia từ trước đều công bằng, chính trực vô tư, từ trên xuống dưới Cửu Nguyên Sơn đều vô cùng ngưỡng mộ. Mặc dù Trình Diệu một lòng muốn giết Trình Tử Xuyên nhưng lại không có ý kiến gì với Thanh Gia, hắn chỉ cảm thấy buồn bực, cũngkhông nói xấu Trình Tử Xuyên trước mặt nàng, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “ Tiểu sư thúc muốn cứu Trình Tử Xuyên?”

Trình Tử Xuyên không trả lời.

Trình Diệu thấy hắn không nói gì lại càng thêm buồn bực.

Sau khi rời khỏi nơi đó, hai người gặp Huyền Dự chân nhân và Tần Tiêu. Trình Diệu nghĩ "Thanh Gia" không muốn mở miệng, liền nhanh chóng giải thích sơ qua cho họ hiểu vì sao "Thanh Gia" lại xuất hiện.

Tần Tiêu cúi đào chào hắn, Huyền Dự đánh giá: “ không biết Thanh Gia sư muội giấu tiểu tử kia ở đâu?”

Trình Tử Xuyên đáp: “ hắn thắng, đi rồi.”

“ không nhìn thấy ai thắng ai thua, không thể nói lung tung!” Huyền Dự liền biến sắc, nghiêm nghị nói, “ Trận chiến có nhiều điểm quái dị, ta nghi ngờ tiểu tử kia giở trò, mong Thanh Gia sư muội giao người!”

Huyền Dự chân nhân không thấy Trình Tử Xuyên, nhìn bộ dạng Trình Diệu chật vật như vậy liền hoài nghi hắn cũng bị thương, đã được "Thanh Gia" giấu đi. Dù sao ai cũng biết, quan hệ giữa Trình Tử Xuyên và Thanh Gia rất sâu.

Trình Tử Xuyên cũng không ngụy biện, xoay người rời đi: “ Nếu không tin, ngươi tự tìm đi.”

Huyền Dự có chút tức giận, Trình Diệu cảm kích "Thanh Gia" giúp đỡ nên nói thay: “ Sư phụ, chuyện này không liên quan đến tiểu sư thúc, ta tỉnh lại đã nhìn thấy nàng, nàng không có thời gian giấu người.”

Huyền Dự sớm đã không ưa vị sư muội không coi ai ra gì này, nghe hắn nói vậy sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng cũng không cản lại.

Ai ngờ mấy người Lâu Nguyệt Đồng chạy về phía này tìm Trình Tử Xuyên, đúng lúc nghe được những lời đó.

" Thanh Gia!" Lâu Nguyệt Đồng kêu lên.

Trình Tử Xuyên đi đến bên người nàng, cúi đầu nói: “ hắn bị thương, bất đắc dĩ phải dừng lại.” nói xong đưa tay chỉ chỉ lôi vân trên bầu trời.

Lâu Nguyệt Đồng gật đầu không chút hoài nghi. Trình Tử Xuyên vào ao Thăng Tiên tu luyện, lôi kiếp sớm đã nên vượt qua qua, ở nơi này ngây ngốc lâu như vậy chỉ sợ không áp chế nổi, vội vàng né tránh là chuyện bình thường.

Ngược lại, Phó Diễn Chi nhìn chằm chằm "Thanh Gia" đến phát ngốc, dụi dụi mắt, xoay người đi che mặt.

Hoa Hoa Hóa nhỏ giọng hỏi: “ Phó huynh, người làm sao vậy?”

Phó Diễn Chi vẻ mặt đưa đám, cũng nhỏ giọng đáp: “ Ta nhìn nàng cũng thấy giống tiểu tiên nữ của ta…”

"..."

Hoa Hoa Hóa trợn mắt há hốc mồm… A, thì ra là như vậy, Phó huynh ngươi gặp muội tử nào cao lãnh một chút đều thấy giống tiểu tiên nữ của ngươi?

Nhìn Tần Tiêu một chút, lại nhìn "Thanh Gia" một chút, hắn xem như hiểu ra một chuyện, tiểu tiên nữ của Phó Diễn Chi nhất định là một cô nương mặc bạch y trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất xuất trần, nói không chừng hắn đến Cửu Nguyên Sơnmột lần sẽ gặp được cả trăm “tiểu tiên nữ”!

Đương nhiên Phó Diễn Chi cũng chỉ nói vậy, tiểu tiên nữ của hắn chỉ có một, Tần Tiêu khi đó cũng đã thừa nhận, không thể nào có người khác.

Chỉ là, trong giây phút hắn nhìn "Thanh Gia", có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu xuất hiện. hắn nghĩ, nếu người hắngặp trước không phải Tần Tiêu mà là "Thanh Gia", nói không chừng sẽ có chuyện kỳ quái gì đó phát sinh… Đương nhiên Phó Diễn Chí sẽ không ngu ngốc đến mức đứng trước mặt Tần Tiêu, hỏi "Thanh Gia" rằng ngươi đã từng đi qua dãy núi khôngkhông lần nào chưa…

Tần Tiêu kỳ thực liên tục liếc Phó Diễn Chi, nhìn hắn cũng không giống hậm hực tiều tụy vì đả kích lần trước liền thở phàonhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng. Nàng lại thấy hắn nhập thần nhìn chằm chằm "Thanh Gia", trong lòng cạch một tiếng, một loại cảm giác chột dạ mãnh liệt ập đến, chẳng lẽ Thanh Gia tiểu sư thúc mới là...

“ Cùng đi không?” Trình Tử Xuyên nâng kiếm bên người, lên tiếng hỏi thăm, ôn hòa hơn không ít so với khi đứng trước mặt đám người Huyền Dự.

Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn nhìn, đột nhiên nở nụ cười: “ Ngươi cũng hỏi thế trong lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”

Trình Tử Xuyên sững lại, Lâu Nguyệt Đồng tự cho rằng "Thanh Gia" đang thẹn thùng, thoải mái đến gần giữ chặt tay hắn, nởmột nụ cười ngọt ngào, chân tình khuyên bảo: “ đi, cùng đi đi, ta nói với ngươi này, thủ đoạn của tên Trình Tử Xuyên kia còn nhiều mà, lần sau ngươi đừng quản hắn đi chết, đỡ phải chưa bắt được cá còn chọc phải một thân thịt sống, làm xấu danh tiếng bản thân…”

Vô hình bôi đen Trình Tử Xuyên, lại âm thầm tổn hại Huyền Dự, hoàn toàn là phong cách của tiểu ma nữ.

Trình Tử Xuyên nghe nàng nói, lại cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm lấy tay mình của nàng: “…” 

Thất muốn khóc không ra nước mắt, hắn có nên cảm thấy thụ sủng nhược kinh không?