Trong nơi tối tăm không thấy điểm cuối kia chợt hiện ra một cánh cửa, chậm rãi xoay tròn, bên tai như có tiên nhạc vang vọng làm người ta nghĩ đến những viễn cảnh thần tiên, chăm chú
nhìn lại mới phát hiện ra tất thảy đều là ảo giác.
Trình Tử Xuyên nói với Lâu Nguyệt Đồng: “ Ngươi có thể ở lại chờ ta.”
Lâu Nguyệt Đồng nhảy lên vai hắn, lười biếng nằm sấp xuống: “ Thôi đi, ta muốn xem một chút ngươi định làm gì.”
Trình Tử Xuyên nhếch mày, trong mắt có ý cười thật nhẹ, lập tức không do dự bước vào cảnh cửa.
Chưởng môn đứng tại chỗ nhìn cánh cửa dần dần biến mất, bấm ngón tay
tính toán một chút nhưng lại tính không ra chuyện gì sắp xảy đến. Hắn
buông tiếng thở dài, lẩm bẩm tự hỏi: “ Tiểu sư thúc à tiểu sư thúc, cho
phép người này đi vào Thông Tiên Lộ, cuối cùng người đang nghĩ gì?”
Nếu bên ngoài cánh cửa là một màu đen tuyền đáng sợ, thế giới sau cánh cửa còn khủng bố hơn gấp trăm lần.
Một đường thiên hỏa hừng hực, đoạn cây leo bám trên vách đường dần dần
bị hút sạch nước mà tan thành tro bụi. Những sinh linh không thuộc về
thế giới này muốn lên Tiên giới phải đi xuyên qua thủy hỏa lưỡng trọng
thiên, cuối cùng còn phải xông qua biển lửa của Thiên tướng giữ cửa,
đánh thắng hắn, mà một khi lên được Tiên giới cũng sẽ bị những quy tắc
vĩnh cửu kia gạt bỏ.
“ Thế nào?” Trình Tử Xuyên hỏi, “ Sợ sao?”
Lâu Nguyệt Đồng cười nhạo một tiếng: “ So với Ma giới còn kém xa.”
“ Ừ.” Trình Tử Xuyên xác định được một chuyện, “ Ngươi quả nhiên là tiểu ma nữ đến từ Ma giới.”
“… Thời điểm này rồi ngươi vẫn còn có tâm tư nói lời khách sáo?” Lâu Nguyệt Đồng vung đuôi đập hắn.
Trình Tử Xuyên đi vào biển lửa, trong nháy mắt, thiên hỏa bị một tấm
bình phong xuất hiện quanh người hắn ngăn cản, hắn cứ thế một đường tiến về phía trước.
Tấm bình phong dày đặc rộng thùng thình chậm rãi trở nên yếu ớt nhỏ hẹp
hơn, một sợi tóc của Trình Tử Xuyên bay ra ngoài sự che chở của nó,
trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
“ Ui…”
Lâu Nguyệt Đồng theo thói quen lắc lắc cái đuôi, vừa định mở miệng liền
cảm thấy đuôi mình như đang bị bỏng, không đợi nàng xù lông, Trình Tử
Xuyên cực nhanh cầm cái đuôi của nàng kéo lại, nhưng mu bàn tay hắn vì
chạm vào thiên hỏa nên bị bỏng một mảng.
Tay của hắn thon dài rất đẹp, bây giờ lại như ngọc sứ bị hư hại, phá hư mỹ cảm.
“ Đạo hữu, cất kĩ cái đuôi của ngươi đi.” Vẻ mặt Trình Tử Xuyên không hề thay đổi một chút nào, thậm chí còn nhàn nhạt trêu chọc một câu.
Móng vuốt Lâu Nguyệt Đồng tuy không bỏng thật nhưng vẫn có thể cảm nhận
được đau đớn, nàng trầm mặc một hồi: “ Ngươi thật kì quái, có cái khế
ước này, ai đau đều giống nhau cả, huống chi ta cũng không cần ngươi
cứu.”
Trình Tử Xuyên: “ Ta coi như xong, mà ngươi dù là một tiểu cô nương hay
tiểu linh hồ đều trắng trẻo xinh đẹp, thêm một vết bỏng sẽ cảm thấy khó
chịu.”
Lâu Nguyệt Đồng nói: “ Nữ tử nhân giới mới quan tâm đến chuyện này.”
Bị thiên hỏa làm bỏng đối với tiên nhân mà nói sẽ rất đáng sợ, nhưng đối với Lâu Nguyệt Đồng thì thật ra không tính là gì, ma cũng có đẳng cấp,
Nguyệt ma quân trong thời kỳ toàn thịnh không thể nghi ngờ có thể sánh
ngang với Thần quân, trừ phi có thần lôi hay thần hỏa, nếu không bất kỳ
vết thương nào cũng sẽ không lưu lại dấu vết trên người nàng.
Nàng đem lời giải thích kia nói với Trình Tử Xuyên, ai ngờ hắn nghe xong liền than nhẹ: “ Vậy cũng không tốt, người khác không biết ngươi từng
bị thương, làm sao có thể cảm thấy đau lòng cho ngươi?”
Lâu Nguyệt Đồng bỗng chốc sửng sốt .
Hồi lâu, nàng mới nghiêng nghiêng đầu, nói: “ Vì sao ta cần người khác
phải cảm thấy đau lòng? Ta đủ mạnh, không cần loại tình cảm nhu nhược
đó.”
“ Tôn nghiêm của cường giả?”
Tiểu ma nữ biến thành tiểu linh hồ hất cằm: “ Là tự tin.”
Trình Tử Xuyên khẽ cười, tiểu ma nữ này thật kiêu ngạo, như nàng nói,
nàng không cần tình cảm vô vị, có lẽ chỉ có người cùng sánh vai với nàng mới có thể được nàng nhìn vào trong mắt, con kiến đòi tình cảm của con
voi, chuyện này đối với nàng căn bản là chuyện hoang đường.
“ Ta biết ngươi đang nghĩ gì.” Tuy đang ở trong hình dạng hồ ly, đôi
mắt kia lại làm Trình Tử Xuyên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng nói, “ Trình Tử Xuyên, ngươi cũng là người như vậy.”
Trình Tử Xuyên bước ra khỏi biển lửa: “ Được tán dương, ta rất vinh hạnh.”
Một câu nói khen cả hai người, không chút nào lộ ra suy nghĩ của bản thân.
Lâu Nguyệt Đồng lắc lắc đầu: “ Thần côn!”
Nói xong, nàng cầm lấy bàn tay bị bỏng của hắn, lè lưỡi liếm liếm, vết
bỏng sau đó liền biến mất một cách thần kỳ, chỉ nghe nàng hừ một tiếng,
nói: “ Ta không phải đang cảm tạ ngươi. Ngươi đau làm ta cũng đau, khế
ước kia thật phiền toái.”
Trình Tử Xuyên ngẩn ra, không nói gì, ánh mắt lại càng trở nên nhu hòa.
Hắn nhìn khoảng không mênh mông gần như đã khô cạn trước mặt, đột nhiên
đưa ngón trỏ về phía miệng Lâu Nguyệt Đồng: “ Muốn cắn một cái?”
Lâu Nguyệt Đồng: Bị bỏng nên hỏng cả não rồi?
Nhưng nàng không hỏi, không khách khí chút nào cắn xuống, vừa định hút máu, hắn lại rụt tay về.
Chỉ thấy Trình Tử Xuyên hòa một giọt máu vào nước, một làn sương màu
hồng khuếch tán, mông lung tan ra, sau đó, một chiếc thuyền lá nhỏ nổi
lên trên mặt nước.
“ Lấy máu hóa thuyền, cạn nước mà cũng nổi lên được…” Lâu Nguyệt Đồng
lầm bầm nói, “ Thật là thủ đoạn, quả nhiên không phải người bình
thường.”
Trình Tử Xuyên: “ Người bình thường đã sớm bị thiên hỏa thiêu không còn gì rồi.”
“ Mới khen hai câu mà đã tự mãn rồi?”
Trình Tử Xuyên đứng trên thuyền, thanh sam lịch sự tao nhã, áo dài phiêu diêu chìm nổi lên xuống theo gợn sóng, liếc mắt cười một tiếng: “ Đúng
thế.”
Tiểu linh hồ Lâu Nguyệt Đồng không ưa gì hắn nhưng cũng không thể không thừa nhận, tư thái này quả thật là cảnh đẹp ý vui.
Nàng đột nhiên nói: “ Dài dòng như vậy, không bằng chúng ta chơi một trò chơi?”
Trình Tử Xuyên: “ Cũng được, mời nói.”
“ Thay nhau hỏi người còn lại một câu hỏi, không trả lời được hoặc không muốn trả lời sẽ bị nhổ một sợi tóc, đến bờ bên kia, người thua sẽ phải
đưa người thắng đi du ngoạn một vòng, thế nào?”
Tiểu linh hồ nhanh chóng hóa thành hình người, một tay chống cằm, rất hứng thú đề nghị.
“…” Trình Tử Xuyên xem như đã được lĩnh giáo sự thú vị của nàng.
“ Ngươi không thích bị nhổ tóc? Vậy thì nhổ móng tay, cắt một ngón tay,
móc mắt, cắt lưỡi?” Ánh mắt xinh đẹp không hề mang ý tứ trêu chọc, rõ
rành rành là nàng đang nói thật, hơn nữa còn cho rằng hết sức bình
thường, thoải mái nói, “ Tùy ngươi chọn được không?”
“…” Trình Tử Xuyên lặng im một lát, “ Nếu đạo hữu câu nào cũng hỏi được không, trò này liền miễn đi.”
Tiểu ma nữ có chút mất hứng, nghiêng đầu đặt lên cạnh thuyền: “ Nhàm chán.”
Vẻ mặt của nàng mệt mỏi, dường như không hào hứng được.
Trình Tử Xuyên nhìn nhìn nàng, ngồi xuống đối diện, vươn tay về phía
nàng: “ Nghe nói Thông Thiên Lộ có thể mộng tam sinh, có khế ước thượng
cổ ở đây, ngươi có muốn thử xem, nếu chúng ta đi vào giấc mộng sẽ thấy
gì không?”
Thực ra, không thể ngủ cũng không thể đi vào mộng trên Thông Thiên Lộ,
tuy nó quả thật có cơ hội khiến người ta đi vào mộng tam sinh nhưng
không cẩn thận sẽ có thể coi chuyện trong mơ là thật rồi sa vào đó, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Lâu Nguyệt Đồng ngẩng đầu, thần sắc hắn rất tự nhiên, phảng phất có một
chút hiếu kỳ, có lẽ hắn chỉ coi đây là một biện pháp giải sầu mà thôi.
“ Ngươi thật có lòng tin với bản thân, không sợ ngủ một giấc sẽ không dậy nổi nữa sao?” Nàng cười mà như không cười.
“ Không phải còn có ngươi?” Trình Tử Xuyên hỏi ngược lại, nói trúng tim đen kiêu ngạo của nàng.
“ Không tệ.” Tiểu ma nữ bĩu môi, “ Lời này cũng khá êm tai.”
Hai tay nắm chặt, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cùng nhắm mắt.