Trình Tử Xuyên nghe được câu nói trêu chọc của Lâu Nguyệt Đồng, vẻ mặt thoáng có chút kỳ dị nhưng rất nhanh khôi
phục lại bình thường: “ Không phải. Ta từng có duyên phận làm quen với
Thanh Gia, được nàng tặng một cái lệnh bài Cửu Nguyên, cũng từng đáp ứng khi rảnh rỗi sẽ đến thăm Cửu Nguyên Môn, thời điểm bây giờ rất phù
hợp.”
Lâu Nguyệt Đồng vẫn luôn cảm thấy Trình Tử Xuyên là một người khó gần,
hắn luôn coi đại đa số những người xung quanh là tảng đá, vậy mà ngữ
điệu khi nhắc đến Thanh Gia kia lại không hề bình thường, đủ để chứng
minh đó không phải là người bình thường như hắn nói.
Nhưng mấu chốt là Trình Diệu đang hao hết tâm tư đuổi giết hắn, hắn lại
còn nghĩ đến chuyện đi Cửu Nguyên Môn, khẳng định là vì có lý do gì đó
không thể không đi.
Nàng trầm tư một lát: “ Thế này đi, ta đi cùng ngươi một chuyến đến Cửu
Nguyên Sơn, nhưng sau đó, bất luận thế nào, ngươi cũng phải giúp ta đi
đến Hỗn Độn biên giới ở sông Định Giới.”
“ Được.”
Trình Tử Xuyên dựng thẳng bàn tay, Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, phát ra
một tiếng cười giễu cợt rồi đập vào tay hắn một cái: “ Rất sảng khoái!
Ngươi đáng yêu nhất ở điểm này!”
“ Đạo hữu cũng thế.”
Triệu hồi mây, quang ảnh khẽ lóe.
Trình Diệu vọt tới khách điếm, ánh mắt rơi xuống căn phòng kia.
Nếu nói Lâu Nguyệt Đồng có thể tìm được Trình Tử Xuyên dựa vào huyết khí, vậy hắn chính là dựa vào một hồn kia.
Nhắc đến cũng lạ, mười ba năm trôi qua, chuyện một hồn kia hòa vào căn
cốt đã rất nhanh bị Trình Diệu quăng ra sau gáy; có điều sau khi chạm
mặt nhau ở Cổ Linh Mộ, cảm giác tồn tại của một hồn đó ngày càng mạnh,
Trình Diệu thậm chí còn có thể cảm nhận được ý niệm mãnh liệt muốn quay
về của nó - - cả thứ căn cốt vốn không thuộc về hắn nữa, tất cả đều muốn quay về với chủ nhân chân chính!
Mà hắn cũng vì một hồn này mới có thể cảm giác được tung tích của Trình
Tử Xuyên, trong lúc đó đã sinh ra một loại ràng buộc khó hiểu.
Trình Diệu có một trực giác, chỉ cần thật sự giết Trình Tử Xuyên, một
hồn kia mới có thể tản đi, căn cốt mới thật sự biến thành của hắn!
Hắn đẩy mạnh cửa phòng, trong phòng không có một bóng người nhưng vẫn còn lưu lại hơi thở.
“ … Các ngươi chạy không thoát đâu.” Trình Diệu lạnh lùng cười một tiếng, xoay người đuổi theo.
Tại phòng đấu giá Phi Diêm Các lớn nhất Thiên Lâm Thành, một nữ nhân
xinh đẹp đứng bên cửa sổ nhìn những vệt mây lưu lại trong không trung,
như phát giác được gì đó liền thoáng cúi đầu, hai tay động đậy, một con
hạc giấy từ lòng bàn tay nàng bay ra ngoài cửa sổ, hướng về phía sông
Định Giới, ánh sáng lóe lên rồi biến mất.
Sửa sang lại y phục, Tô Duyên khôi phục dáng vẻ tươi cười, bước ra khỏi phòng.
Cửu Nguyên tiên môn tọa lạc trên Cửu Nguyên Sơn. Cửu Nguyên Sơn là một
ngọn núi nhưng hùng vĩ như một dãy núi, cao vút trong mây, cách ly thế
tục.
Đó là thế lực đệ nhất đã ngàn năm không đổi của tu chân giới, dưới chân
núi là vô số thành trấn phồn thịnh, Cửu Nguyên Sơn như được tất cả vây
quanh, những đệ tử xuống núi rèn luyện, trảm yêu trừ ma đều được dân
chúng nhìn lên hâm mộ. Cũng vì thế, đối với việc trên thành trấn thỉnh
thoảng có tu sĩ bay tới bay lui, mọi người cũng tập mãi thành quen.
Thôn Bích Liễu là một thôn xóm bình thường trong đó, được đặt tên như
vậy vì trong thôn có nhiều cây liễu, kế núi gần sông, phong cảnh hữu
tình. Thôn Bích Liễu cách thành trấn phồn thịnh khá xa, trong thôn cũng
chỉ có chừng trăm người.
Một tiểu cô nương khoảng tám tuổi đeo giỏ trúc sôi nổi từ trên núi chạy
xuống, nàng mặc y phục màu xanh nhạt, khuôn mặt trắng nõn vì phơi nắng
nên đỏ ửng, khóe miệng cười lớn, vừa chạy vừa hát.
Còn chưa đến cửa thôn, nàng đã gào lớn: “ Bà nội, bà nội, con về rồi!”
Nàng liên tiếp gọi vài tiếng, lúc trước luôn có người đáp lại nàng, nhưng hôm nay lại tĩnh mịch không một tiếng động.
Đi đến cửa thôn, cô bé đột nhiên cứng đờ, chỉ thấy một mảng máu lớn chậm rãi lan đến, nhuộm đỏ gạch đá trước cửa thôn. Nàng kinh hãi che miệng,
giỏ trúc trên lưng rơi bịch xuống đất, ngu ngơ một lát, như nghĩ ra gì
đó liền cực nhanh chạy vào trong thôn.
Thi thể, khắp nơi đều là thi thể, những khuôn mặt tươi cười đầy sức sống trước kia chỉ còn là những khuôn mặt sợ hãi.
Nước mắt tuôn ra như suối, nàng vội vàng chạy về nhà. Trước cửa nhà, một nam tử một thân huyền y đứng đó, dáng người cao ngất, khuôn mặt anh
tuấn không chút biểu tình, hắn đứng đó như một pho tượng đá, yêu khí và
sát khí ngưng tụ đầy trời.
“ Uyên Vu đại nhân…” Lan Tự khiếp sợ kêu lên một tiếng, ánh mắt rơi
xuống thi thể lão nhân cạnh cửa, bước chân lảo đảo run rẩy chạy tới,
duỗi tay tìm tòi, lập tức khóc không thành tiếng, “ Bà nội! Bà nội! Tại
sao? Cuối cùng là vì cái gì, vì cái gì?”
Nàng phút chốc ngẩng đầu nhìn về hướng huyền y nam tử, thanh âm từ nghẹn ngào biến thành gào thét: “ Uyên Vu đại nhân, không phải ngài làm đúng
không? Nói cho ta, không phải ngài làm đúng không?”
Huyền y nam tử không chút thay đổi, khí thế cường đại quanh thân phóng lên cao, cơ hồ bao phủ toàn bộ thôn Bích Liễu.
Đồng thời, cũng làm kinh động Lâu Nguyệt Đồng và Trình Tử Xuyên vừa hay đi ngang qua.
Trên chiếc thuyền lá nhỏ bay trong không trung, Lâu Nguyệt Đồng đứng dậy nhíu mày, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “ Yêu khí rất mạnh!”
Trình Tử Xuyên gật đầu, đang muốn mở miệng liền thấy yêu khí kia đột
nhiên xông tới, từ dưới phi lên đập thẳng vào chiếc thuyền nhỏ. Hắn
không kịp thu lại pháp khí, chỉ kịp nói một từ “Trốn”.
Thuyền nhỏ nổ tung trong không trung, một khoảng trời chấn động, hai người nhanh chóng tránh về hai hướng ngược nhau.
Khói đen quanh thân Lâu Nguyệt Đồng khuếch tán triệt tiêu yêu khí xung
quanh, nàng lao thẳng xuống dưới, liếc mắt liền thấy một người mặc huyền y và một tiểu cô nương đang ôm một thi thể khóc thút thít. Nàng đáp
xuống đất, khó chịu lên tiếng: “ Ngươi là đại yêu, giết người phóng hỏa
thì cứ giết người phóng hỏa, phá hư pháp khí của người khác là có ý gì?”
Uyên Vu lạnh lùng nói: “ Không muốn chết thì biến!”
Lâu Nguyệt Đồng bỗng chốc sầm mặt, xoay xoay cổ tay nhướn mày, giọng nói so với hắn còn ác hơn: “ Rất tốt, không cần biến, ngươi có thể trực
tiếp đi chết!”
Xích đen vung thẳng vào vị trí tim hắn, Uyên Vu phi thân, một tay kéo
lấy dây xích, một khắc sau liền lui lại. Hắn cúi đầu nhìn, lòng bàn tay
vậy mà lại xuất hiện một vết thương đang bị ăn mòn, trên mặt hắn liền có vài phần ngưng trọng - - có thể gây tổn hại cho yêu thân của hắn, tuyệt đối không phải tu sĩ phàm nhân bình thường!
Nhưng đối với Uyên Vu, đây cũng chỉ là vết thương nhỏ: “ Chỉ có chút bản lĩnh ấy?”
Hắn lại nắm lấy dây xích, nhanh chóng bẻ gãy, yêu lực tụ thành một viên
cầu xuyên qua dây xích chọc thủng khói đen quanh thân Lâu Nguyệt Đồng,
giam tiểu ma nữ lại một chỗ!
“ Ngươi lại dám lớn lối!” Lâu Nguyệt Đồng hừ lạnh, xích đen vỡ vụn, cổ
tay nàng có máu chảy xuống, trong chốc lát thấm ướt tay nàng. Nhưng nàng không quan tâm, trong bàn tay lặng lẽ xuất hiện một viên linh châu ba
màu - - đó là Tam Tài Châu mà Cổ Phong tặng, có thể giúp nàng đánh ra
ba đạo công kích thật sự đúng với tu vi của mình.